Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 47: Mạc Phi Phi Bị Bắt

Mạc Phi Phi nhìn chằm chằm gương mặt của Chu Tùng Lâm, cô cảm thấy anh ta hôm nay nói chuyện thật nghiêm túc, nghiêm túc tới mức khiến người ta không khỏi suy nghĩ.

Chu Tùng Lâm nói Bạch Kiều Viễn vì cô mà nhiều lần bị thương sao? Đúng là không thể tin được. Phương Hùng cũng từng nói như vậy, ông ta nói hắn từng cứu cô rất nhiều lần. Khi đó cô còn không tin và nghĩ ông ta bịa ra để câu chuyện thêm thú vị, nhưng hôm nay Chu Tùng Lâm nói thì cô mới hiểu. Mạc Phi Phi nói:

“Chú yên tâm, tôi và chú ấy là hai con người của hai thế giới, chúng tôi sẽ không yêu nhau được, càng sẽ không gặp nhau nữa. Tôi rất biết ơn khi chú ấy đã cứu tôi, nhưng cứu và bên cạnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu nhắc về thiệt thòi đương nhiên tôi là người thiệt thòi nhất, vì tôi không may dính tới cái chết của A Trương, sau đó chú ấy đưa tôi về đây trước sự chứng kiến của nhiều người, sau đó khiến tôi gặp nguy hiểm suýt mất mạng nhiều lần. Chú nói xem ai thiệt thòi hơn ai, tôi phải là người nên đòi lại công bằng mới đúng.”

Chu Tùng Lâm trợn tròn mắt nhìn cô, anh ta không tin cô sẽ nói như vậy, nếu có thể anh ta muốn tới đánh cho cô một trận để cô hiểu nhưng lại sợ Bạch Kiều Viễn sẽ đánh lại anh ta. Anh tiến lên nói:

“Cô nói như vậy chứng tỏ lòng cô sắt như đá. Bạch Kiều Viễn là một tên không có mắt nhìn người. Nếu đã như vậy cô hãy đi đi, từ giờ đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”

Mạc Phi Phi gật đầu nói: “Đây chính là những câu tôi muốn nói với mấy người. Từ giờ chở đi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ cần mấy người xuất hiện là tính mạng của tôi khó mà giữ được. Tôi muốn sống một cuộc sống bình thường, nên tôi mong muốn mấy người hãy để tôi yên.”

“Đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi sẽ bóp chết cô.” Chu Tùng Lâm chỉ ra cửa phòng nói.

Mạc Phi Phi gật đầu, bộ đồ ngủ trên người cũng không thay cứ thế quay người rời đi. Cô không muốn nói ra những lời khó nghe kia, Bạch Kiều Viễn cứu cô luôn biết ơn hắn, nhưng nơi này cô không thể ở.

Chu Tùng Lâm không cản cô lại, anh đứng yên trong phòng nhìn bóng lưng của cô. Bên ngoài trời vẫn còn sáng chắc là cô sẽ không sao đâu nhỉ? Dù sao cô cũng có nhiều huy chương vàng về môn Taekwondo, mấy kẻ bên cạnh Trương Vân chắc là cô đánh được.

Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn không yên tâm, chạy thật nhanh ra ngoài nhưng không còn bóng dáng của cô. Chỉ thấy một chiếc xe màu đen có gắn biển giả chạy thục mạng về trước như đang chạy trốn, anh thầm mắng một tiếng “mẹ kiếp” sau đó ngồi vào xe đổi theo chiếc xe phía trước, vừa lái anh vừa gọi cho Viễn Tam.

Viễn Tam lúc này đang ở trong phòng của Bạch Kiều Viễn, anh vừa lau vết máu trên tay cho hắn. Vừa rồi hắn muốn tới xem cô thế nào lại vô tình nghe được những câu nói kia của cô, vì không muốn cô nhìn thấy mình nên hắn vội chạy về phòng tức giận đập tất cả đồ đạc trong phòng.

Viễn Tam bên cạnh nhìn hắn sau đó bấm nút nghe hỏi: “Alo? Anh ở ngay bên cạnh mà gọi cái gì vậy?”

“Mạc Phi Phi bị người ta bắt đi rồi.” Chu Tùng Lâm vừa lái xe vừa nói.

“Cái gì?” Viễn Tam hỏi.

“Chuyện gì?” Bạch Kiều Viễn đang đứng bên cạnh nghe giọng bất thường của Viễn Tam liền hỏi.

“Chu Tùng Lâm bảo cô Mạc bị bắt đi rồi.”

Bạch Kiều Viễn nhíu mày đi tới lấy điện thoại trong tay của Viễn Tam lên nghe máy. “Chu Tùng Lâm, cậu đinh diễn trò gì nữa vậy?”

“Tôi không diễn, vừa rồi trong lúc tức giận tôi đã bảo cô ấy đi, không ngờ con nhỏ đó đi thật, sau đó hình như bị người ta bắt rồi.”

Bạch Kiều Viễn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, hắn gằn lên từng chữ: “Chu Tùng Lâm.”

“Biết rồi, không tìm thấy người tôi sẽ đền mạng cho cậu là được chứ gì. Yên tâm, tôi đang đuổi theo chiếc xe đó.”

“Nếu cô ấy bị thương tôi sẽ khiến cậu hối hận.” Nói xong hắn liền tắt điện thoại. Đi tới chỗ của Viễn Tam nói:

“Định vị nơi Chu Tùng Lâm đang ở sau đó điều người đi theo cậu ta, cậu lấy xe chở tôi đi.”

“Nhưng vết thương của anh.” Viễn Tam nhìn vết thương trên người của Bạch Kiều Viễn hỏi.

“Tôi không sao.” Bạch Kiều Viễn đi về trước lấy áo khoác mặc vào nói.

Viễn Tam biết mình không thể cản được hắn nên vội vàng báo cho người của mình chuẩn bị xuất phát.



Khi vừa lên xe điện thoại của Bạch Kiều Viễn vang lên, hắn nhìn tên người gọi đến đôi lông mày nhíu lại không vui, đặt điện thoại lên tai nói: “Mạc Phi Phi đang ở đâu?”

“Anh vẫn quan tâm tới nó nhỉ? Hẹn ở chỗ cũ đi, nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.” Nói xong đối phương liền tắt điện thoại.

Bạch Kiều Viễn nhìn về phía trước không rời, hắn biết Trương Vân muốn hắn tới đó làm gì. Viễn Tam ngồi ở ghế lái bỗng quay đầu hỏi: “Tam Gia, người đàn ông của Trương Vân bị anh gϊếŧ, có phải cô ta gọi anh tới để trả thù?”

“Trương Vân và người đàn ông đó yêu nhau trong bóng tối sáu năm, tôi gϊếŧ hắn là cố tình, tôi muốn để cô ta cảm nhận nỗi đau giống tôi khi nhìn thấy Mạc Phi Phi bị cô ta trêu đùa. Đương nhiên cô ta cũng sẽ không buông tha cho Mạc Phi Phi, nguyên nhân là do tôi, tôi phải cứu cô ấy.” Bạch Kiều Viễn nhìn ra bên ngoài nói.

Viễn Tam không nói gì chăm chú nói lái xe, anh biết con đường phía trước có nhiều khó khăn cho nên phải cố gắng để vượt qua.

Đến nơi hẹn thì thấy chiếc xe của Chu Tùng Lâm ở ngoài nhưng không thấy người đâu, bên trong xe có rất nhiều máu, trên cánh cửa xe cũng có. Vừa nhìn thấy Viễn Tam đã hỏi: “Có phải bác sĩ Chu có chuyện rồi không?”

Bạch Kiều Viễn không trả lời, máu chảy nhiều như vậy có lẽ tính mạng của Chu Tùng Lâm đang nguy hiểm. “Đi thôi.” Bạch Kiều Viễn nói.

Viễn Tam cùng người của mình kéo về trước, nhưng khi đi qua cổng thì bị đám người của Trương Vân chặn lại: “Tiểu Thư có lệnh chỉ một mình Tam Gia bước qua, những người khác ở ngoài.”

“Tên khốn.” Viễn Tam tức giận tiến lên nói.

Bạch Kiều Viễn ngăn anh lại nói nhỏ vào tai: “Đừng làm bậy, cậu ở ngoài này nghe ngóng tình hình, hai mươi phút sau không thấy tôi bước ra thì chạy vào trong. Nhất định phải tìm được Chu Tùng Lâm.”

“Nhưng…” Viễn Tam định nói gì đó nhưng bị Bạch Kiều Viễn ngăn lại: “Cả tôi và cậu đều vào thì không ai cứu Chu Tùng Lâm, ở ngoài này chờ tôi.”

Nói xong hắn bước vào trong, Viễn Tam chỉ có thể đứng đó chờ. Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, miệng mấp máy mấy câu sau đó nhìn phía trước.

Bạch Kiều Viễn bước vào trong bên cạnh hắn có năm người đàn ông đi cùng, đến nơi họ đẩy hắn vào và nói: “Tiểu Thư của tôi đang ở trong đó.”

Bạch Kiều Viễn không nói gì bước vào trong, bên trong rất lạnh, lạnh không khác gì một cái nhà xác. Hắn bước từng bước cẩn thận về trước, bỗng nhiên tiếng nói của Trương Vân vang lên:

“Bạch Kiều Viễn, anh đến rất đúng giờ, tôi đoán đúng rồi, anh rất lo lắng cho người phụ nữ đó. Không, phải dùng từ rất yêu mới đúng.”