Mạc Phi Phi gật đầu sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh mình và ngồi xuống, Trương Vân cũng ngồi vào ghế của mình. Cô ta thấy Mạc Phi Phi nhìn xung quanh như đang tìm ai đó liền hỏi:
“Cô đang tìm ai sao?”
Mạc Phi Phi lắc đầu nói: “Không có, tôi có thể tìm ai được chứ.”
“Đừng nói dối lòng mình, tôi thường thích những người thành thật. Cô muốn ăn gì, tôi bảo đầu bếp nấu cho cô ăn.”
Mạc Phi Phi đưa mắt nhìn cô ta, ánh mắt cô ta nhìn cô đã thay đổi, không còn như lúc ban đầu cô gặp nữa, cô nói: “Không cần, tôi không đói!”
“Nhưng tôi nhất quyết muốn cô ăn và cô không được từ chối thì sao đây?” Giọng nói của Trương Vân rõ ràng đã thay đổi, cũng thay đổi luôn cả cách nói chuyện với cô.
Mạc Phi Phi nhìn mấy người đàn ông không biết xuất hiện ở phía sau mình từ lúc nào. Bữa cơm này cô không thể không ăn rồi, nếu từ chối cô chỉ có một con đường đó là chết mà không biết lý do tại vì sao.
Mạc Phi Phi cười gật đầu nói lên mấy món mà bản thân muốn ăn, sau khi cô nói xong đầu bếp bắt đầu nấu. Trương Vân nhìn nhìn cô không rời mắt, cô ta thừa nhận Mạc Phi Phi xinh hơn cô ta rất nhiều, da trắng mịn màng hơn rất nhiều. Cô mặc cái gì lên cũng đẹp, có gương mặt xinh đẹp như vậy đàn ông sao lại có thể bỏ qua. Với gương mặt đó dù là người vô gia cư, hoặc là người như Bạch Kiều Viễn gặp một lần cũng không thể quên.
“Mạc tiểu thư này, cô nghĩ sao nếu tôi và Bạch Kiều Viễn đối đầu với nhau vì cô?”
“Tôi không hiểu ý của chị.” Mạc Phi Phi nói.
“Cô cần gì bày ra gương mặt không hiểu chuyện gì ra cho tôi xem chứ, tôi biết cô hiểu tôi đang nói về cái gì. Bạch Kiều Viễn là một con cáo già có thể gϊếŧ người nếu như người đó không nghe lời của hắn. Tối nay hắn cảnh cáo tôi là không được đi quá giới hạn, nếu không hắn sẽ gϊếŧ chết tôi. Hắn nói những lời này là vì cô đó, hắn cảnh cáo tôi cách xa cô ra một chút. Nhưng làm sao đây, tôi lại không muốn.” Trương Vân vừa nói vừa cười.
Đương nhiên cô tin hắn sẽ gϊếŧ người nếu như người đó không nghe theo lời của hắn, còn chuyện Trương Vân vừa nói là điều không thể. Làm sao hắn có thể vì cô mà cảnh cáo vị hôn thê của mình, cô đương nhiên không tin chuyện này.
“Trương Tiểu Thư, hai người xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, nhưng đừng kéo tôi vào chuyện này bởi vì tôi không phải là nguyên nhân gây ra. Nếu cô muốn ăn cơm, tôi sẽ cùng cô ăn cơm. Tôi không muốn nói những chuyện khác trong lúc ăn.”
Trương Vân bật cười thành tiếng, đưa tay vuốt vuốt mấy ngọn tóc trước mặt của mình ra phía sau nói: “Ngay cả cách nói chuyện hai người cũng giống nhau.”
“Đwng kéo chúng tôi lại là một, nếu cô không muốn ăn cơm tôi xin phép về trước.” Mạc Phi Phi nói xong định đứng dậy nhưng bị giọng nói của Trương Vân cản lại:
“Được thôi, nếu cô không muốn nói tôi nhất định sẽ không nói. Những chuyện này có liên quan tới cô, và chắc chắn cô phải là người đứng ra giải quyết.”
Mạc Phi Phi cảm thấy trong lời nói của người phụ nữ này giống như đang cảnh cáo cô vậy. Cảnh cáo cô chuyện gì đó, nhưng cô lại hoàn toàn không hiểu.
Thức ăn bắt đầu được đem lên, Mạc Phi Phi không nghĩ ngợi ăn những món ăn trên bàn. Chỉ cần không có món bít tết còn nguyên máu kia là được rồi. Ăn xong đã là chín giờ kém hai mươi phút, cô bước về phòng của mình mà không hề có suy nghĩ gì.
Cô chỉ cảm thấy Trương Vân bỗng nhiên tốt đột xuất, khiến cho cô cảm giác mọi thứ không giống như những gì cô đã suy nghĩ ban đầu. Mạc Phi Phi lắc đầu, người tốt đột xuất đều không phải là người tốt, chắc chắn cô ta có ý đồ.
Vào nhà vệ sinh đánh răng sau đó thay quần áo sau đó trèo lên giường và ngủ. Thật ra thói quen này không tốt, nhưng nó đã theo cô bao nhiêu năm nên cô không thể bỏ được nó. Thời nay các cô gái thường tập luyện vào buổi tối để có một thân hình đẹp như mình mong muốn, mà cô lại hoàn toàn khác, cô chỉ muốn lấp đầy cái bụng và ngủ mà thôi. Bởi vì cô không thể béo lên được.
Mạc Phi nằm trên giường, suy nghĩ thật kỹ những gì mà Trương Vân nói, vừa rồi cô ta nói như vậy là có ý gì chứ? Nằm được một lúc, cô thấy đầu mình rất đau, hai mắt mỏi vô cùng, tay chân hoàn toàn không một chút sức lực nào.
Cũng chẳng biết cô ngủ từ lúc nào nữa, lúc thức dậy thấy bên ngoài trời vẫn còn tối, miệng khát nước nên không thể ngủ tiếp được. Tay chân cô di chuyển vẫn rất khó khăn. Lúc này cô mới nhớ tới tối nay cô cùng với Trương Vân ăn cơm, từ lúc đó trở đi người của cô không bình thường.
Ngồi dậy đưa tay lên muốn rót một cốc nước thì có một bàn tay đưa ra nắm lấy tay cô kéo về phía người đó. Bên trong căn phòng ánh sáng không rõ ràng nên cô không thể nhìn thấy gương mặt của người đó.
Mạc Phi Phi cảm thấy người đàn ông này hình như say rượu, trên người hắn ta đều là mùi nồng nặc của rượu. Cô cố đẩy người đàn ông đó ra, nhưng hoàn toàn không thể, lúc này bản thân giống như bị ai đó chuốc thuốc, không còn một chút sức lực. Trong người vô cùng khó chịu, ham muốn thứ gì đó rất kịch liệt.
“Anh là ai? Muốn làm gì, buông tôi ra. Buông tay ra, bên ngoài có người nếu anh dám làm bậy tôi sẽ la lên.”
Giọng nói của Mạc Phi Phi vang lên đầy khó khăn, nhưng người đàn ông kia không vì thế mà buông cô ra. Hắn kéo người lại, hôn xuống cần cổ trắng ngần của cô, để lại trên đó vài dấu hôn ái muội. Cô cảm giác ngứa ngáy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, lúc này cô mới biết, bản thân thật sự bị người ta chuốc thuốc. Cô cố gắng nói:
“Buông ra, đừng làm như vậy, tôi không muốn, buông tay ra. Không được, không được lại gần đây.”
Mạc Phi Phi càng nói người đàn ông kia càng tiến tới cạnh cô. Hắn ôm chặt cô, bàn tay bắt đầu cởi bỏ chiếc khóa sau lưng ra, nhưng vì cô đẩy hắn ra nên có chút khó khăn khi cởi. Hắn tức giận xé chiếc váy cô đang mặc ra.
“Xoẹt”
Mạc Phi Phi không khỏi cau mày, hắn ta thật sự muốn làm chuyện này với cô. Cô không muốn, hành động của Phương Giang đến bây giờ vẫn như nỗi sợ đối với cô. Mạc Phi Phi ôm ngực, để những cơn gió bên ngoài không bay vào từng tấc da thịt trên người cô.
“Buông ra, buông tôi ra đi, đừng để tôi phải gϊếŧ anh.”
Mạc Phi Phi gằn lên từng chữ, nhưng người đàn ông phía trên không chịu dừng lại. Hắn hôn lên mặt cô, sau đó dần dần đi xuống, hắn đẩy hai tay cô sang hai bên, chân của cô cũng bị hắn giữ chặt, chiếc váy trên người cô được hắn vứt sang bên cạnh.
Cô cảm thấy lúc này bản thân vô cùng bẩn, lần này còn dơ bẩn hơn so với lần Phương Giang làm với mình. Mạc Phi Phi không thể chống cự được, cô chỉ có thể nằm ở đó nhìn người đàn ông kia chạm vào cơ thể mình. Nếu có một điều ước cô ước không gặp A Trương, không được Bạch Kiều Viễn đưa về chỗ của hắn, không bị Phương Hùng bắt, và cũng không có chuyện ngày hôm nay.
Mạc Phi Phi nhắm chặt nắm lại, nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, vừa nhợt nhạt lại thảm hại vô cùng.
Người đàn ông phía trên cầm dao cắt bỏ dây áo ngực trên người cô, vừa cắt được một bên thì bên ngoài có tiếng đập cửa, tiếp sau đó là tiếng phá cửa. Sau hai tiếng phá cửa, cánh cửa đã rơi xuống đất. Người đàn ông đang trên người cô chửi bậy một tiếng “mẹ nó” sau đó muốn nhìn xem người vừa bước vào phòng là ai. Thì vội giật mình đứng dậy.