“Có muốn ăn gì không? Tôi bảo người làm lấy cho cô ăn?”
“Tôi không ăn có được không?” Mạc Phi Phi hỏi.
“Không được, cơ thể cô rất yếu, phải ăn mơi lấy lại sức.” Người đàn ông nói.
“Vậy lấy gì cho tôi ăn đi.” Mạc Phi Phi mệt mỏi nói.
Bạch Kiều Viễn gật đầu ra ngoài, sau đó bước vào mới một chiếc khay trên tay. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Há miệng.”
“Để tôi tự ăn đi.” Cô nói.
“Tôi chưa bao giờ đút cho ai ăn nên cô hãy há miệng và yên lặng ăn đi.” Bạch Kiều Viễn nhìn cô nói.
Mạc Phi Phi ngồi ngay ngắn trên giường há miệng để hắn đút cháo cho mình, công việc này trước giờ chỉ có Từ Hiểu Lam làm mỗi khi cô ốm hôm nay hắn làm cô có chút không quen, nhưng gương mặt hắn lạnh lùng nên cô có chút sợ. Ngoan ngoãn ăn hết bát cháo trên tay của người đàn ông, cô bỗng nhiên hỏi:
“Ở bên ngoài thế nào rồi?”
“Không ổn lắm.” Bạch Kiều Viễn nói.
“Có chuyện gì xảy ra sao? Người đàn ông hôm qua chết rồi?”
“Đúng vậy, Phương Hùng cũng bị gϊếŧ chết. Mà trên mạng đang lan truyền hình ảnh của tôi và cô.”
“Ảnh của chú và tôi? Chẳng lẽ họ nghĩ…” giọng nói của Mạc Phi Phi còn chưa xong đã bị người đàn ông chăn lại: “Tôi không biết, chỉ là bóng lưng của chúng ta. Cảnh sát sẽ tìm tới cô nhanh thôi, tôi thì không sao bởi họ không dám chạm vào, tôi chỉ lo cho cô.”
Mạc Phi Phi nhìn người đàn ông nói: “Ngày mai tôi sẽ về, dù chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ đối mặt, yên tâm, tôi có cách phải nói như thế nào với họ, ngược lại là chú đấy.”
Bạch Kiều Viễn nhìn cô không rời, hắn hỏi: “Tôi làm sao?”
“Chú là người ra tay gϊếŧ chết con trai Phương Hùng liệu có bị camera ghi lại không? Chú sẽ không sao chứ?” Giọng cô có chút lo lắng.
Bạch Kiều Viễn cười vô cùng dịu dàng sau đó nói: “Lần đầu tiên cô lo lắng cho tôi thì phải? Cũng không biết trước kia ai từng nói dù tôi có cứu sống thì cũng sẽ không tha thứ cho tôi.”
“Tôi chỉ hỏi vu vơ mà thôi.” Mạc Phi Phi tránh ánh mắt của hắn nói.
“Tôi sẽ không sao. Họ không dám làm gì tôi, nếu muốn bắt tôi cũng phải có chứng cứ mới được, mà tôi cũng không phải là người nói bắt là có thể bắt được.” Bạch Kiều Viễn nói.
Mạc Phi Phi gật đầu, nếu cô không nhắc tới hắn hắn sẽ không liên quan tới chuyện này. Hắn vì chuyện này mà cứu cô và để mình bị thương, giờ nhớ lại những cô gặp chuyện không hay hắn để xuất hiện kịp thời để cứu cô, lần này cũng vậy nếu không có hắn cô sợ mình sẽ bị tên kia làm nhục mất. Cô thật sự giống như sao chổi vậy, chỉ cần xuất hiện ở đâu người đó sẽ gặp chuyện không may.
“Đang nghĩ gì vậy?” Bạch Kiều Viễn hỏi
Mạc Phi Phi lắc đầu nhìn về phía trước nói: “Tôi đang nghĩ mong rằng sau lần này tôi và chú sẽ không gặp lại nhau nữa. Sau lần này chúng ta xem nhau như người xa lạ đi, nếu tôi gặp chuyện chú không cứu, tôi bị làm sao chú cũng không cần xuất hiện kịp thời, chú đừng đối tốt với tôi, chú cứ là chú như lần đầu gặp tôi ấy, lạnh lùng và tàn nhẫn được không?”
Bạch Kiều Viễn nhìn cô không rời, đôi mắt phượng hẹp nheo lại sau đó nói: “Được, vậy cô cũng phải sống thật hạnh phúc, đừng để mình bị thương.”
“Được, chú cũng vậy nhé! Sau này đừng vì tôi mà bị thương nữa, không đáng.” Mạc Phi Phi nhìn người đàn ông nói.
“Được.” Bạch Kiều Viễn gật đầu đồng ý. Cả hai ngồi bên cạnh nhau không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra bầu trời bên ngoài. Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, ngoài miệng Bạch Kiều Viễn nói sẽ đồng ý với cô, nhưng trong lòng hắn không làm vậy được.
…
Ngày hôm sau, cô vẫn còn hơi sốt nhưng khăng khăng muốn trở về, Bạch Kiều Viễn không còn cách nào khác để cô ra về. Trước khi cô rời đi hắn nói: “Cẩn thận.”
“Được, chú cũng vậy.” Mạc Phi Phi nói cô liền quay người.
“Khoan đã.” Người đàn ông bỗng nhiên gọi cô lại.
“Sao vậy?” Cô quay người hỏi.
“Điện thoại của cô không dùng được nữa, cầm cái này đi, là tôi mua cho cô.” Bạch Kiều Viễn đưa điện thoại cho cô nói.
Mạc Phi Phi nhìn chiếc điện thoại trong tay hắn, là mẫu mới nhất cô luôn ao ước được có, nhìn hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Không nhiều.”
“Tôi không thích nợ người khác.”
“Một tháng lương của cô.” Bạch Kiều Viễn nói.
“Cảm ơn, sau này có tiền tôi sẽ trả cho chú.” Nói xong cô quay người rời đi.
Bạch Kiều Viễn đứng nhìn chiếc xe đang dần rời xa mình, những câu nói của cô tối qua hắn vẫn còn nhớ, nhưng hắn không làm như cô nói được, nếu cô bị thương hắn vẫn sẽ lo lắng và không ngần ngại chạy ra đỡ cho cô một viên đạn, bởi vì trái tim hắn sẽ đau khi nhìn thấy cô bị thương. Viễn Tam bên cạnh nói: “Tam Gia, sáng nay người của cục cảnh sát gọi điện tới muốn gặp anh.”
“Họ xứng đáng để tôi gặp sao?” Bạch Kiều Viễn quay lại hỏi Viễn Tam.
“Không xứng.” Viễn Tam cúi đầu nói.
“Không cần quan tâm tới họ, sai người để ý Mạc Phi Phi cho tôi.” Nói xong người đàn ông quay người rời đi.
Viễn Tam gật đầu nhìn bóng lưng của hắn, anh đâu nói gì sai, sao hắn lại tức giận với anh chứ? Viễn Tam khó hiểu lắc đầu sau đó bước vào trong nhà.
Mạc Phi Phi về nhà nhưng không thấy ai ở nhà, lấy điện thoại gọi cho Trịnh Phương Phương hỏi về chuyện xảy ra hôm trước. “Chuyện trên mạng là sao vậy Phương Phương?”
“Phi Phi, là cậu à? Tớ còn nghĩ sẽ không được nghe thấy giọng của cậu nữa, cậu bị làm sao vậy? Tớ gọi rất nhiều lần nhưng không được, cậu đang ở đâu?”
“Tớ vừa về nhà, nhiều chuyện xảy ra quá tớ cũng không biết phải nói như thế nào với cậu.” Mạc Phi Phi cởϊ áσ ngoài nói.
“Phi Phi, chuyện trên mạng là sao vậy? Tớ không chắc chắn, nhưng sao bóng lưng của cậu và người đàn ông kia xuất hiện trên mạng vậy? Còn nói hai cậu có liên quan tới cái chết của hai ba con Phương Gia là sao?” Giọng nói lo lắng của Trịnh Phương Phương vang lên bên kia điện thoại.
“Tớ sẽ giải thích sau cho cậu, nhưng cậu có thể chia sẻ cho tớ bài báo đó không? Tớ vào tìm nhưng không thấy hiển thị.” Mạc Phi Phi hỏi.
“Được, tớ gửi luôn cho cậu. Cậu không sao thật chứ?”
“Ừm, tớ không sao nên cậu đừng lo lắng.” Mạc Phi Phi nói xong liền tắt điện thoại. Mạc Phi Phi vào link mà Trịnh Phương Phương gửi tới, đúng là bóng lưng của cô và Bạch Kiều Viễn, nếu là người quen với cô như Trịnh Phương Phương vừa nhìn chắc chắn đã nhận ra cô. Bên dưới có hình ảnh của Phùng Hùng, cái chết của ông ta là bị một viên đạn bắn xuyên đầu, hai mắt vẫn trợn tròn, mà cái chết của Phương Giang cũng giống y hệt Phương Hùng.
Bên dưới có rất nhiều bình luận, đều là những bình luận ác ý nói cô và Bạch Kiều Viễn, càng lướt xuống lại càng thấy nhiều hơn. Cô đặt tay lên đầu để không phải suy nghĩ tới những bình luận đó. Lúc này cửa nhà có người mở ra, Từ Hiểu Lam bên ngoài bước vào, trên gương mặt anh lộ ra sự mệt mỏi, lúc trước dù đi làm về muộn cô cũng không thấy anh như vậy bao giờ. Nhìn thấy cô anh chạy nhanh về trước ôm cô nói:
“Em về rồi?”
Mạc Phi Phi không nói gì chỉ đứng yên đó để anh ôm, cô muốn khóc nhưng nhận ra mình không còn nước mắt để khóc, cô nhận ra mình không còn yếu đuối khi đứng trước anh nữa. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, mà tất cả đều xoay quanh giữa cô và anh.