Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 29: Mục Đích Khác

“Rồi sao? Chị muốn tôi nghe những lời này là muốn tôi rời xa anh ấy? Anh ấy có biết chị bắt tôi tới đây không?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Đương nhiên biết, anh ấy nói tôi muốn làm gì thì làm cô không nghe thấy sao?” Phương Hàn Thanh hỏi.

“Tôi có nghe thấy, chỉ muốn hỏi để xác thực lại thôi. Vậy giờ chị muốn làm gì tôi? Bắt tôi về đây để làm gì?” Mạc Phi Phi nhìn chằm chằm Phương Hàn Thanh hỏi.

Phương Hàn Thanh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô nói: “Bắt cô về đây không phải là ý định của tôi, nghe ba tôi nói có một vị khách quý được mời tới trong tối nay, tôi chỉ muốn tới xem vị khách qu đó là ai, nhưng không nghĩ là cô. Chúng ta cũng có duyên đúng không?”

“Cô nghĩ trói và nhốt thế này là mới khách sao? Nếu là đúng thì cách mời khách của Phương Gia các người quá côn đồ rồi. Là một gia đình có thế lực và giàu có nhất Nhạc Thành mà lại làm như vậy với một cô gái chân yếu tay mềm, nếu tôi đi đồn ra ngoài thì Phương Gia còn mặt mũi không đây?” Mạc Phi Phi nở nụ cười nói.

“Cô thử đi, ai sẽ tin một kẻ như cô chứ?” Phương Hàn Thanh nói.

“Họ không tin tôi vì trước khi gặp tôi họ đã được lấp đầy một số tiền lớn bằng cả năm đi làm mới kiếm được, ý của chị là như vậy đúng không?” Mạc Phi Phi hỏi.

Cô ta còn chưa trả lời bên ngoài đã có một giọng nói vang lên: “Cô Mạc chỉ mới mười tám tuổi nhưng miệng lưỡi rất tốt nhỉ? Có thể nói chuyện mà khiến con gái tôi không thể cãi lại được gì, cô đúng là nhân tài đấy.”

“Ba.” Phương Hàn Thanh không vui nhìn ba mình nói.

“Con ra ngoài đi, đừng ở đây làm cản đường ba.” Phương Hùng nhìn con gái mình nói.

Phương Hàn Thanh nhìn Phương Hùng sau đó nhìn Mạc Phi Phi và rời đi trong sự tức giận, còn chưa ra đến cửa giọng nói của Mạc Phi Phi đã vang lên: “Thì ra Phương đại tiểu thư trong lời đồn cũng không giống như lời đồn lắm.”

“Mày có ý gì?” Phương Hàn Thanh quay người lại hỏi.

“Thì đó, tôi chỉ nói như vậy còn chị nghĩ sao là chuyện của chị.” Mạc Phi Phi miệng vẫn nở nụ cười nói.

Phương Hùng nhíu mày nhìn con gái nói: “Con ra ngoài trước đi.”

Phương Hàn Thanh hập hực bước ra ngoài. Phương Hùng đứng trước mặt Mạc Phi Phi nói: “Cô Mạc sẽ không để ý nếu tôi mời cô về mà không xin phép trước chứ?”

“Có, tôi là một người rất để ý, ai làm gì với tôi, tôi sẽ làm lại như vậy với họ. Ông không phiền nếu tôi nói như vậy với ông chứ?” Mạc Phi Phi không sợ nói.

“Đúng là một cô gái có cá tính, tôi có nghe rất nhiều lời đồn về cô, tôi còn không tin, nhưng gặp rồi mới biết cô đúng là giống như những lời đồn đó.” Phương Hùng nhìn cô nói.

Mạc Phi Phi đưa mắt nhìn ông, người đàn ông này tâm cơ khó đoán, nhìn ông ta bề ngoài cười nói vui vẻ nhưng bên trong lại đang mang một bụng đầy xấu xa cũng nên. Cô nhìn thăng vào đôi mắt sâu của ông ta nói:

“Ông sai người bắt cóc tôi tới đây làm gì? Muốn tôi phải chính miệng nói rời xa Từ Hiểu Lam? Hay muốn quay video của tôi và một tên đàn ông nào đó trên giường rồi đưa đến trước mặt anh ấy? Tôi nói ông biết tôi sẽ không sợ những thứ đó.”

Sau khi cô nói xong một chàng pháo tay vang lên, Mạc Phi Phi nhìn thấy ông ta nở nụ cười nhạt sau đó nói: “Cô mạnh miệng đấy, nhưng trước giờ tôi không ép buộc người khác như vậy. Mời cô tới đây chỉ là muốn chứng thực một chuyện thôi, sẽ không tốn thời gian của cô đâu.”

“Chuyện gì?”

“Cô biết Bạch Kiều Viễn không?”

Mạc Phi Phi nhìn ông ta, sau đó nhớ tời lời nói của Viễn Tam, anh ta nói nếu có người hỏi cô và hắn có quan hệ gì tốt nhất cô nên nói không có quan hệ, nếu không có sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ tới đây cô liền nói: “Chúng tôi không có quan hệ gì hết.”

“Thật sao? Tôi đã thấy sự trần trừ trong đôi mắt khi cô nói những từ đó.”

“Tin hay không là chuyện của ông, lời nói tôi nói chỉ có vậy.”

Phương Hùng đứng dậy đi về phía cửa sổ nói: “Tôi có gửi một tấm thiệp mời tới cho Bạch Kiều Viễn, tôi nói cô đang ở trong tay tôi, và mong cậu ta sẽ tới gặp mặt tôi một lần.”

Mạc Phi Phi bỗng nhiên cười lớn nói: “Ông nghĩ chú ta sẽ vì một kẻ như tôi mà tới? Chú ta là mafia, thà gϊếŧ người khác chứ không bao giờ khiến bản thân bị thương, ông nghĩ chú ta sẽ tới cứu tôi?”

“Sẽ tới, chắc chắn sẽ tới.” Phương Hùng giọng nói vô cùng chắc chắn.

“Lý do gì để ông chắc chắn như vậy?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Bởi vì hắn ta đã cứu cô nhiều lần, cô không biết sao?”

“Cứu tôi?” Mạc Phi Phi hỏi.

“Bạch Kiều Viễn là một người có thể hy sinh người khách chứ không hy sinh mình vậy mà đứng ra đỡ cho cô một viên đạn, cứu cô khi cô gặp chuyện không may, cô nghĩ hắn không quan tâm thì hắn đang làm gì đây? Trên người cô có thứ gì hắn cần?” Phương Hùng quay người lại nói.

Mạc Phi Phi nheo mày nhìn, đúng vậy, nếu trên người cô không có thứ gì quý thì hắn cứu cô làm gì? Chẳng lẽ hắn có tình cảm với cô? Nghĩ xong cô vội lắc đầu ngạt bỏ những suy nghĩ đó, chắc chắn không thể có chuyện đó.

“Haha.” Mạc Phi Phi bỗng nhiên cười lớn.

Phương Hùng đưa mắt nhìn cô hỏi: “Cô cười gì?”

“Không có, tôi chỉ cười vì ông đã già nhưng lại không thể suy nghĩ thấu đáo một chút. Người như Bạch Kiều Viễn sẽ yêu tôi sao? Chú ta từng nói với tôi là thà gϊếŧ chết tôi chứ không yêu tôi, thà nhìn tôi chết chứ không chạy ra cứu tôi. Ông tin hay không là chuyện của ông.”

Phương Hùng bán tín bán nghi nhìn cô, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi. Ông ta gật đầu nói:

“Được rồi, lát nữa sẽ có người đem thức ăn tới cho cô. Nếu Bạch Kiều Viễn không tới vậy thì cô sẽ chết, con gái tôi không ưa cô, càng không để cô vào mắt, trước giờ những thứ nó không thích tôi đều cho nó biến mất và không để con bé nhìn thấy. Cô hãy cầu nguyện cho chính mình rằng Bạch Kiều Viễn sẽ tới đi.” Nói xong ông ta liền quay người rời đi.

Mạc Phi Phi nhìn bóng lưng ông ta không rời, hai tay nắm chặt thành quyền, nếu có thể cô muốn chạy tới đanh với ông ta một trận, nhưng đánh rồi thì sao, ông ta đâu chỉ có một mình. Cô ngồi lại ghế điều chỉnh lại hơi thở của mình, trước hết cô phải gọi cho Từ Hiểu Lam, nhưng điện thoại của cô bị người ta lấy mất. Mạc Phi Phi vò mái tóc đến khi nó rối tung nên mới dừng tay lại.

Cô đứng dậy nhìn về phía cửa sổ, nơi này cao như vậy nhảy xuống không chết cũng gãy chân, mở cửa bước ra ngoài vô tình gặp người canh gác cũng không được. Cô dựa cả người vào cửa kính, rốt cuộc tại sao cô lại bị người đàn ông kia liên luỵ vậy chứ?