Hai ngày sau, thời gian này việc học của Mạc Phi Phi rất nhiều, cô vừa chuẩn bị cho kỳ thi, vừa chuẩn giải Taekwondo quốc gia. Việc gặp Từ Hiểu Lam cũng ngày một ít đi, anh thường xuyên đi làm muộn mới về, lúc về thì cả hai không nói chuyện với nhau. Gần đây anh cũng ít nói hơn trước rất nhiều, nhất là sau lần cô nhìn thấy anh và Phương Hàn Thanh đi cùng nhau. Mặc dù anh có giải thích và cô đã tin tưởng nhưng trong lòng vẫn không được vui, những câu nói của ba anh vẫn còn vọng lại bên tai cô. Người như cô không thể cho anh bất cứ thứ gì ngoài gánh nặng, vậy nên cô phải rời xa anh, mấy ngày qua cô vẫn luôn suy nghĩ tới những câu nói đó rất nhiều.
Ngày cuộc thi Taekwondo diễn ra anh có đưa cô đến tham dự, sau đó anh nói mình còn có việc nên để cô ở lại và rời đi. Ban đầu cô có chút lo sợ và mất mát, nhưng bên cạnh cô còn thầy giáo và Trịnh Phương Phương nên sợ lo lắng đó liền biến mất.
Cuộc thi diễn ra vô cùng thuận lợi và cô giành huy chương vàng giải nữ, sau khi nhận giải cô gọi để báo cho Từ Hiểu Lam nhưng người bắt máy là giọng một người phụ nữ. Người kia hỏi cô là ai, cô không biết nên trả lời ra sao, đáng lẽ người nên hỏi câu đó là cô mới đúng nhưng cô lại không thể hỏi được gì.
Tắt điện thoại nhìn chiếc huy chương vàng trong tay không khỏi siết chặt lại, thì ra anh bỏ cô đi là vì người phụ nữ đó, không phải anh nói sẽ yêu cô không thay lòng sao? Nhưng anh cũng giống như ba của cô vậy, theo thời gian ông ấy cũng thay lòng và không còn yêu mẹ cô nữa. Suy cho cùng tình yêu và những lời nói ngọt ngào chỉ là những lời nói đầu môi, nói xong liền quên đi.
Mặc dù trong tay cầm chiếc huy chương vàng nhiều người mong muốn nhưng cô lại không vui vẻ, Trịnh Phương Phương bên cạnh hỏi: “Sao vậy? Sao cậu không cười? Vừa rồi phóng viên hỏi cậu cũng không tập chung là sao?”
Mạc Phi Phi nhìn dòng người trước mặt nói: “Hình như tình cảm của tớ nên chấm dứt rồi, nhưng tớ rất yêu anh ấy, yêu đến mức có thể cho cả mạng sống, nếu bắt tớ rời xa anh ấy thì tớ phải làm sao đây?”
Trịnh Phương Phương sờ trán cô sau đó hỏi: “Trán không nóng, cậu nói mấy lời linh tinh gì đấy? Chúng ta qua chỗ thầy giáo sau đó về thôi.”
Mạc Phi Phi không muốn ai vì mình mà buồn theo nên nở nụ cười đi sau Trịnh Phương Phương. Cả ba chụp ảnh sau đó cùng nhau ra về, vì đạt huy chương vàng nên thầy giáo nói sẽ mời hai cô xem như ăn mừng, nhưng Mạc Phi Phi nói cô còn có việc không thể đi và xin phép về trước. Thầy giáo cũng không còn cách nào khác ngoài đồng ý để cô đi, cả ba chào hỏi nhau sau đó ra về.
Trên đường đi về gặp một chiếc xe từ xa lao tới như tên bay, dù cô có tránh thế nào cũng không thoát được. Mạc Phi Phi bị chiếc xe tải tông với tốc độ vô cùng mạnh, cả người cô bay lên cao sau đó rơi xuống đất, tài xế xe tải đứng quan sát một lúc khi nhìn thấy cô không cử động mới cho chiếc xe rời đi.
Cô nằm giữa vũng máu, đôi mắt to tròn cố gắng mở ra để nhìn nhưng lại không thể nhìn được. Mùi máu tanh của chính mình khiến cô sợ hãi, hơi thở bắt đầu khó khăn hơn, dù cô đã cố gắng trấn an bản thân như thế nào cũng không vơi đi nỗi sợ đó được. Thì ra cô lại chết một cách như thế này, có lẽ cuộc đời cô đến đây chấm dứt rồi.
Chiếc huy chương vàng trong túi và điện thoại rơi ra ngoài, điện thoại vang lên tiếng chuông có người gọi đến, cô với tay cố gắng bấm nút nghe: “Alo?”
“Đang ở đâu vậy?” Người kia hỏi.
“Ai vậy?” Mạc Phi Phi khó khăn hỏi, sau đó cô nhắm mắt lại và không biết gì nữa, trong điện thoại vẫn còn tiếng nói lo lắng của một người đàn ông, mà người giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Tầm mười phút sau có một bóng dáng cao lớn chạy về chỗ cô, người đó không ngừng gọi “Cô nhóc, cô nhóc” nhưng Mạc Phi Phi không có dấu hiệu tỉnh lại hay phản ứng gì. Cô được đưa vào bệnh viện với chiếc áo dính đầy máu, gương mặt được người đàn ông kia lau đi nên nhìn đỡ kinh sợ hơn nhiều. Khi bác sĩ và y tá nhìn thấy cô thì không khỏi sợ hãi, Chu Tùng Lâm cũng được điều đến để phẫu thuật cho cô.
Cùng lúc này ở dưới bệnh viện Thanh Thành, Bạch Kiều Viễn đứng dưới làn mưa như trút nước, trên người hắn dính máu của Mạc Phi Phi. Những người bên cạnh khi đi qua không khỏi lướt nhìn hắn, một người đàn ông cao lớn nhếch nhác đến đáng sợ. Viễn Tam bên cạnh không ngừng nói:
“Tam Gia, chúng ta đi thôi, dù anh đứng ở đây chờ cũng không giúp được gì cho cô ấy.”
“Tôi muốn chờ cô ấy.”
“Dù đứng cũng không thể giúp được gì?” Viễn Tam nói.
“Dù là vậy tôi vẫn đứng, là do tôi hại cô ấy. Ngay từ đầu tôi không nên bắt cô ấy về chỗ của mình, không dẫn cô ấy tới chỗ của A Trương, thì có lẽ cô ấy đã không liên quan tới chuyện này.” Bạch Kiều Viễn mắt vẫn nhìn trên cao nói.
“Đã vậy rồi dù anh có hối hận cũng không thể làm gì, bác sĩ Lâm rất giỏi, anh ấy có thể chữa trị cho cô Mạc, chúng ta về trước được không?”
Lúc này điện thoại Viễn Tam vang lên, bên kia nói tình trạng của Mạc Phi Phi đã ổn, chỉ mất quá nhiều máu nên chưa thể tỉnh lại. Nghe thấy những lời đó sự lo lắng của Bạch Kiều Viễn vơi đi rất nhiều, người đàn ông gật đầu sau đó bước vào trong xe với Viễn Tam.
Khi Trịnh Phương Phương tới bệnh viện là buổi sáng ngày hôm sau, cô ấy lo lắng hỏi bác sĩ: “Bạn tôi thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?”
Chu Tùng Lâm đẩy kính lên cao nói: “Cô nói chuyện sao không có đầu đuôi vậy? Tôi là bác sĩ hỏi cũng phải thêm từ đó vào.”
“Anh nói nhiều vậy làm gì? Tôi chỉ muốn biết bạn mình thể nào thôi.”
“Chưa chết được.” Chu Tùng Lâm trả lời.
“Anh.” Trịnh Phương Phương định tiến lên đôi co với Chu Tùng Lâm, nhưng bị giọng nói nhỏ nhẹ của Mạc Phi Phi phía sau gọi lại: “Phương Phương, tớ muốn uống nước.”
Trịnh Phương Phương chạy nhanh lấy nước đưa cho cô, sau khi uống xong giọng nói không còn khó nghe như trước. Chu Tùng Lâm tới khám qua cho cô sau đó nói:
“Cô không sao rồi, nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi. Này, cô rất may mắn khi được người ta đưa vào bệnh viện kịp lúc đấy, nhớ phải cảm ơn người đưa cô vào đây.” Nói xong anh ta liền quay người rời đi.
Trịnh Phương Phương bên cạnh không vui đưa mắt nhìn nói: “người kiểu gì thế không biết, ăn nói không có trước có sau.”
“Không phải cậu cũng vậy à? Tớ thấy hai người rất hợp đấy.” Mạc Phi Phi cười nói.
“Tớ với tên đó mà hợp nhau sao? Mắt cậu bị gì rồi đúng không?” Trịnh Phương Phương hỏi.
“Mắt tớ sáng lắm đấy.”
“Thôi không nói tới tên đó, nhưng cậu bị làm sao vậy? Sao lại nằm ở bệnh viện? Hôm qua xảy ra chuyện gì?” Trịnh Phương Phương hỏi một lượt khiến cô không biết phải trả lời như thế nào. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không thể nhớ được, cô chỉ biết cô một chiếc xe tông cô rất mạnh, sau đó có điện thoại gọi tới, sau đó cô không còn biết gì, trong lúc mơ màng cô nghe thấy có người gọi “Cô Nhóc, cô nhóc.”
Chẳng lẽ là người đàn ông kia? Nhưng làm sao hắn có số điện thoại của cô và làm sao biết cô ở đó mà tới chứ?