Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 21: Tống Hiểu Lăng

Mạc Phi Phi đưa mắt nhìn, tên này mặt dày thật sự. Sao anh ta có thể hành xử thô lỗ như vậy chứ, trong người có chút men nên cũng dũng cảm hơn rất nhiều, nghĩ gì cô liền làm nấy. Cô đứng dậy đập tay xuống bàn nói: “Đây là chỗ của tôi, tôi không thích chú ngồi đây, về chỗ của mình đi, đừng để tôi phải tức giận.”

Người đàn ông vẫn nở nụ cười đó, anh ta nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn trắng bóng của cô nói: “Có ai từng nói với cô chưa?”

Mạc Phi Phi nhíu mày khó hiểu hỏi: “Cái gì?”

“Khi say cô rất đáng yêu, có ai từng nói như vậy với cô chưa?” Người đàn ông cười, những từ cuối cùng anh ta còn cố ý nói nhẹ nhàng để câu chuyện thêm phần sinh động.

“Khi say sao? Đây là lần đầu tiên tôi say, người khác chưa từng nhìn thấy nên không có ai nói như vậy.” Mạc Phi Phi trả lời, sau khi trả lời xong cô cảm thấy đầu óc mình không bình thường, sao cô lại nói như vậy với tên này chứ? Cô điên rồi đúng không? Những lời đó chỉ là rượu nói chứ cô không hề nói.

“Chưa say trước mặt ai bao giờ à? Thú vị thật. Lần đầu tiên được tôi khen cô thấy hạnh phúc đúng không? Tôi chưa bao giờ khen ai đâu, cô là người đầu tiên.” Người đàn ông đưa tay về phía mặt cô nói.

Mạc Phi Phi lùi người lại khinh thường nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, nói thì nói thôi còn động tay động chân cái gì, đàn ông chẳng ai tử tế cả. Rồi còn cái gì mà được anh ta khen cô cảm thấy hạnh phúc, anh ta tự luyến quá rồi đấy. Cô nói: “Nhìn mặt tôi có giống hạnh phúc không? Còn nữa, nói chuyện đừng động vào người tôi.”

“Được, không động vào người cô, tôi ngồi xa thế này được đúng không?”

Mạc Phi Phi không trả lời, mắt cô mỏi cô muốn nhắm mắt nhưng tên này còn chưa đi nên cô không thể nhắm mắt được. Cố gắng chống hai mắt lên để đối phó với anh ta, cô nói: “Không còn việc gì thì đi đi, tôi không thích có người lạ ngồi bên mình.”

“Làm gì mà đuổi như đuổi ma vậy chứ, chúng ta chưa quen biết nên càng phải ngồi lại để nói chuyện mới được. Cô tên gì?” Người đàn ông ngồi gần cô nói.

Mạc Phi Phi lùi người lại hét lớn: “Cút đi, nếu không đừng trách tôi ra tay với chú.”

Người đàn ông vẫn giữ nụ cười đó trên môi, anh ta lùi người về sau nói: “Được rồi, chỉ đùa với cô thôi, tôi cảm thấy đùa với cô rất vui. Đây là tên của tôi, sau này có chuyện gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ chờ cô gọi.”

Mạc Phi Phi nhìn tờ danh thϊếp trên bàn, cô đưa hai ngón tay kẹp tờ danh thϊếp rồi cầm lên hỏi người đàn ông: “Tên chú là gì?”

“Không phải ở trên đó có sao?” Người đàn ông hỏi lại.

“Tôi không muốn nhìn danh thϊếp để đoán tên, nếu muốn làm bạn cứ nói thẳng tên, tôi càng không thích đoán mò.” Mạc Phi Phi nói.

Người đàn ông bật cười thành tiếng, anh ta chưa từng gặp cô gái nào đáng yêu và nói thật như vậy. Những người anh gặp luôn nói những lời ngọt ngào khiến anh vui, có thể nói cô là người đầu tiên thẳng thắn như vậy với anh.

“Tống Hiểu Lăng là tên của tôi, mong rằng cô sẽ nhớ mãi không quên cái tên này.” Người đàn nói.

Mạc Phi Phi gật đầu cười, cô vứt tờ danh thϊếp lại cho người đàn ông sau đó nói: “Tôi không thích những người như chú nên tốt nhất đừng giới thiệu hay cố tiếp cận tôi, tôi sẽ gϊếŧ chú đấy. Nụ cười của chú quá giả tạo, nếu không muốn cười thì đừng ép bản thân phải cười, nhìn không đẹp chút nào.”

“Cá tính mạnh đấy. Cái này cứ giữ đi, sau này cần cứ gọi cho tôi, mà chắc chắn cô sẽ cần tới tôi.” Người đàn ông kề bên cạnh nói nhỏ vào tai cô.

Mạc Phi Phi nheo mày nhìn, sao đàn ông ai cũng thích nói chuyện gần vậy chứ, thật khiến người ta khó chịu. “Tôi đã nói đừng nói chuyện gần như vậy mà.” Cô kéo cổ áo của người đàn ông kia ra và nói.

Cùng lúc này ở phía đối diện một đôi mắt phượng hẹp vô tình nhìn thấy cảnh đó của hai người, hắn nhíu chặt lông mày, bàn tay nắm chặt.

Tống Hiểu Lăng đứng thẳng người chỉnh lại áo của mình nói: “Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm, gặp lại sau.”

Người đàn ông kia nói xong liền quay người vừa rời đi, lúc này Mạc Phi Phi mới buông lỏng cảnh giác, cô nằm gục trên bàn không biết gì, vừa rồi cô muốn nằm ngủ nhưng vì người đàn ông kia nên không ngủ được.

Trịnh Phương Phương và Mạc Phi Phi đều nằm gục trên bàn không biết gì, lúc này một người đàn ông đi tới, nhân viên từ bên ngoài cung kính nói: “Thưa ngài, hai cô gái này say nên chúng tôi…”

Còn chưa kịp nói xong người kia đã nói trước: “Không cần, họ là bạn của tôi, tôi sẽ đưa họ về.”

“Vâng, vậy đây là hoá đơn của hai người họ, phiền ngài thanh toán hộ.” Nhân viên đưa hóa đơn về phía người đàn ông nói.

Hắn ký tên sau đó đưa lại cho nhân viên, Mạc Phi Phi và Trịnh Phương Phương được hắn đưa ra ngoài khiến nhiều ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng của hắn, có cả những ánh mắt tức giận.

Trong căn phòng nhỏ vừa đủ Mạc Phi Phi nằm trên chiếc giường mềm mại, cô vừa cười vừa nói: “Êm thật, đúng là chiếc giường êm mềm mại, thích quá.”

Người đàn ông đưa tay vén những sợi tóc trước mặt cô ra sau, trên môi nở nụ cười nói: “Cô nhóc, tôi đã rất lo lắng cho cô đấy. Vừa rồi cô và Tống Hiểu Lăng đã nói gì với nhau vậy?”

Trả lời người đàn ông chỉ có sự im lặng của không khí và tiếng nghiến răng của Mạc Phi Phi. Hắn day trán lắc đầu sau đó đứng dậy rời khỏi phòng. Bên ngoài Viễn Tam đang đứng đợi hắn, nhìn thấy hắn bước ra liền hỏi:

“Cô Mạc thế nào rồi ạ?”

Bạch Kiều Viễn đưa tay cởϊ áσ khoác nói: “Ngủ rồi, chúng ta về phòng trước.”

“Tam Gia, vừa rồi Nhị Gia đã cố gắng tiếp cận cô Mạc, có phải anh ta biết món đồ đó ở trên người cô ấy không?” Vào trong thư phòng Viễn Tam mới hỏi người đàn ông.

“Có lẽ anh ta đã biết, có phải do tôi không? Ngay từ đầu tôi không nên bắt cóc ấy, càng không nên công khai cô ấy trước mặt nhiều tai mắt của người khác như vậy. Tôi sợ những người kia sẽ tìm tới cô ấy để gây chuyện, tôi càng sợ cô ấy sẽ vì tôi mà bị thương.” Bạch Kiều Viễn trầm giọng nói.

Viễn Tam đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, cũng chưa bao giờ thấy hắn lo lắng cho một cô gái như thế. Có lẽ đúng như Chu Tùng Lâm nói, Mạc Phi Phi chính là người có thể khiến Bạch Kiều Viễn thay đổi từ tính cách cho tới hành động, khiến hắn có thể hy sinh vì cô ấy, sau lần đỡ cho cô một viên đạn anh càng chắc chắn hơn. Nhưng nếu là thật thì tính mạng của hắn sẽ rất nguy hiểm. Anh tiến lên nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ sai người bên cạnh bảo vệ cô ấy.”

Bạch Kiều Viễn nhìn xa xăm nói: “Ừm. Cậu về nghỉ ngơi đi, cả ngày nay cũng mệt rồi.”

“Vâng, anh cũng nghỉ ngơi nhé. Tôi đi trước.” Viễn Tam nói xong liền quay người rời đi.

Bạch Kiều Viễn ngồi trên ghế nhìn về trước, hắn mở tủ lấy một bao thuốc ra hút một điếu. Hơi khói khiến gương mặt người đàn ông mờ ảo hơn, khiến người ta không thể biết được hắn đang suy nghĩ cái gì. Lâu lắm rồi hôm nay hắn mới lại hút thuốc, những khi hút thuốc là khi tâm trạng không tốt.