Lục Úc Niên đã bắt tất cả mười hai người anh trai của Cố Trạch Ngư. Liên minh giữa các vì sao đã bị hai gia đình này mà đảo lộn, áp lực từ mọi phía đã dồn lên trụ sở quân đội, yêu cầu Lục Úc Niên nhanh chóng thả bọn họ ra.
Mười hai người anh trai cũng tràn ngập sự phẫn nộ chính đáng. Người anh thứ sáu, một bác sĩ, đang tham dự diễn đàn học thuật về khả năng phục hồi của tổn thương tuyến thể ABO. Người anh thứ chín, một nhà thiết kế, vẫn đang xem một buổi triển lãm tại Tuần lễ thời trang Paris, mười hai anh em không một ai trốn thoát, bị tóm gọn một mẻ nhốt vào ngục.
Anh cả nhìn Lục Úc Niên với vẻ mặt cáu kỉnh, ngay khi anh ta khiển trách anh bằng "Luật hình sự", "Bộ luật dân sự" và "Luật hôn nhân", anh ta đã nghe thấy Lục Úc Niên trầm giọng nói: "Cố Trạch Ngư ôm con bỏ trốn rồi."
Mười hai người anh trai đang yêu cầu một lời giải thích từ Lục Úc Niên, nhưng khi nghe điều này, một nửa sự tức giận trong phòng đã biến mất. Nhà văn anh tám tặc lưỡi hai lần, lấy bút ra nhanh chóng ghi lại chiến công của Cố Trạch Ngư.
"Hai người cãi nhau à?" Anh cả đẩy mũ quan tòa lên đầu, anh bị bắt tại tòa án, trên tay vẫn cầm búa phá án.
Lục Úc Niên lắc đầu, nói một điều thậm chí còn khó giải thích hơn. "Không phải cậu ta muốn chạy trốn, mà là bị nhân cách thứ hai bắt đi."
Mười hai anh em đồng thời há hốc mồm nói: "Hả?"
Anh hai là doanh nhân vẫn cúi đầu tính toán thiệt hại kinh tế khi mười hai người họ bị bắt, anh ta nghe vậy cũng ngẩng đầu lên khỏi đống máy tính nói: "Cái gì nhân cách thứ hai?"
Lục Úc Niên thấy rằng biểu hiện của họ không phải là giả, bây giờ anh đang cần sự giúp đỡ của mười hai người anh trai để tìm Cố Trạch Ngư và đứa bé. Anh thực sự không nghĩ ra Cố Trạch Ngư có thể đi đâu khác ngoài Cố gia.
Nhưng anh thậm chí đã bắt giữ mười hai người đều chưa bao giờ liên lạc với Cố Trạch Ngư, vậy chỉ có thể ở cùng với mọi người lần nữa thảo luận về nơi Cố Trạch Ngư có thể đến.
"Nhân cách thứ hai, một kẻ tự xưng là vị thần thượng cổ, một nhân cách thần bí, sức mạnh có thể quét sạch của đội quân ma dơi đen." Lục Úc Niên thực sự không muốn nói những điều này, anh không muốn phát điên với Cố Trạch Ngư, một gia đình phải có một người bình thường để gánh vác gia đình.
Mười hai người anh trai nhìn anh bằng ánh mắt giống như Lục Úc Niên nhìn Thần Ngư, nhà văn anh tám nhanh chóng viết một đại cương: , giới thiệu vắn tắt: O tướng quân cưới A gà yếu.
"Bí mật của gia đình các người hẳn là mười hai người đã nhận được sự phù hộ của Thần. Mỗi người trong số các cậu đều có một khả năng cho phép các cậu được ngồi trên đỉnh cao của mười hai lĩnh vực." Lục Úc Niên chậm rãi nói, vẻ mặt của mọi người thay đổi, sau khi trao đổi ánh mắt mười hai người cảnh giác nhìn anh.
"Nếu như tôi không lầm, Cố Trạch Ngư không phải em trai ruột của các cậu." Anh vừa nói ra lời này, mười hai người đột nhiên đứng lên khẩn trương lui về sau thành một vòng tròn.
"Làm sao anh ta biết bí mật gia tộc chúng ta?" Nhà văn anh tám sù sù xì xì nói.
"Chẳng lẽ Tiểu Ngư nói cho anh ta biết." Bác sĩ anh sáu giật mạnh ống nghe trên ngực.
"Không thể nào, bí mật này chỉ có cha và mười hai người chúng ta biết thôi." Nhà thiết kế anh chín lo lắng nới lỏng cà vạt trên cổ.
"Lúc đầu anh ta nói cái gì, Tiểu Ngư có nhân cách thứ hai, Tiểu Ngư là Thần viễn cổ?" Thượng nghị viện anh ba bắt đầu đưa ra kết luận.
"Hí!" Mười hai anh em đều há hốc mồm hít mạnh một tiếng.
"Nếu, chúng ta hãy dùng một phép loại trừ, lần đầu tiên anh cảm thấy Tiểu Ngư có nhân cách thứ hai là khi nào?" Nhà văn anh tám được bầu làm diễn giả vì cậu ấy nói rất nhiều.
"Lần đầu tiên chúng ta làʍ t̠ìиɦ, sau khi trao đổi pheromone." Lục Úc Niên không đỏ mặt, nhưng ngược lại anh tám lấy ra một cuốn sổ để che mặt cho anh.
"Anh trước đó hỏi chúng tôi về chứng mộng du của Tiểu Ngư, lúc đó suy nghĩ của chúng tôi còn chưa sắp xếp rõ ràng." Anh tám nhìn chằm chằm hai đám mây đỏ, không ngừng lục tung tư liệu thư viện, lấy ra trước đó nhật ký toàn bộ trải ra trong trước mặt Lục Úc Niên.
"Hai lần này kỳ thực có một điểm chung, đó chính là Tiểu Ngư lạm dụng cốc của các anh em, tức là bọn họ trao đổi một lượng nhỏ pheromone. Chẳng lẽ là bởi vì chúng tôi có cái gọi là thần thức, mà Tiểu Ngư đi vào tiếp xúc với nó thì hắn sẽ tỉnh ngay sau đó, nhưng vì còn quá nhỏ nên ý thức đó chỉ là tác dụng của mộng du."
Sau khi anh tám nói xong, mười một người chỉ còn lại một biểu cảm thắc mắc.
"Không đúng, Lục Úc Niên không phải là người của gia đình họ Cố." Sau khi nhà thiết kế anh chín nói xong, anh ta nhìn Lục Úc Niên chạm vào khẩu súng bên hông, nói thêm: "Ý tôi là, anh không phải là con của Cố gia."
"Lúc còn nhỏ tôi bị rơi xuống nước được người ta cứu." Lục Úc Niên cắt ngang cuộc thảo luận của họ, trầm giọng nói: "Trước đó, tôi là một Omega có thể chất kém và dễ mắc bệnh. Bác sĩ nói rằng tôi sẽ không sống quá 18 tuổi. Nhưng sau đó không chỉ thể chất ngày càng cường tráng, tôi còn nhập ngũ, trở thành minh tinh chiến đấu của Đế quốc."
"Ý của anh là, vị Thần viễn cổ kia cũng cho anh một tia thần thức." Thượng nghị viên anh ba lại kết luận.
"Xin lỗi." Anh bảy IT từ nãy đến giờ luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng. "Thực ra, tôi luôn muốn nói rằng khi tôi ghép Tiểu Ngư với một đối tượng kết hôn, dữ liệu của tôi đã bị can thiệp."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh bảy, kể cả Lục Úc Niên cũng nhìn chằm chằm vào hình ảnh mà anh ta chiếu ra.
"Mọi người xem..." Anh bảy nhanh chóng nhập mã vào trong cơ sở dữ liệu thông tin của Cố Trạch Ngư, bất kể thay đổi bao nhiêu lần, hình ảnh cuối cùng vẫn là Lục Úc Niên: "Nói cách khác, chúng ta thay đổi thế nào cũng là vì dữ liệu yêu cầu của Tiểu Ngư và điều kiện ban đầu, sẽ chỉ có một câu trả lời cho tất cả các thay đổi và kết hợp."
"Lục Úc Niên." Nhà văn anh tám trả lời trước.
"Những người có thể thay đổi cơ sở dữ liệu của em...." Thẩm phán anh cả đứng sau lưng anh bảy, hơi lẩm bẩm.
"Vấn đề này chúng ta có thể phải hỏi cha chúng ta. Lục Úc Niên, anh cho phép tiểu Thất kết nối mạng lưới liên lạc trước, mười hai người chúng ta đưa ra tuyên bố chung để dẹp loạn bên ngoài. Sau đó, anh đến viện nghiên cứu với chúng tôi, tôi sẽ đưa anh đến gặp cha chúng tôi." Anh cả quay lại nói với Lục Úc Niên đang ngồi ở ghế chính.
Lục Úc Niên không nhúc nhích, những ngón tay siết chặt gõ đi gõ lại trên bàn, đã bảy giờ kể từ khi Cố Trạch Ngư rời đi, sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt. Anh giam giữ mười hai người anh trai của Cố Trạch Ngư, một phần vì anh muốn ép cậu mang đứa bé trở lại, Lục Úc Niên không muốn từ bỏ kế hoạch của mình.
"Anh giam giữ chúng tôi cũng vô dụng, nếu như dựa theo lời anh nói, Cổ Thần thức tỉnh trong cơ thể Tiểu Ngư, như vậy hắn đương nhiên sẽ không có tình cảm của nhân loại." Tam ca sắc bén nói, nhìn thấy sắc mặt Lục Úc Niên càng ngày càng khó coi, ngay cả anh ta cũng có chút sợ hãi: "Hắn ta không quan tâm đến mối quan hệ gia đình của chúng tôi, cũng như cuộc hôn nhân của hắn với anh. Hắn không phải là em trai của chúng tôi, chứ đừng nói đến là Alpha của anh."
Lục Úc Niên dùng tay bóp chặt tay cầm của ghế, bẻ gãy tay vịn bằng gỗ ra khỏi lỗ sâu mà ngón tay anh nhấn xuống.
"Tuyên bố sẽ được đưa ra trên đường, đến viện nghiên cứu khoa học ngay lập tức." Sau khi Lục Úc Niên đứng dậy, chiếc ghế mà anh đang ngồi đã sụp đổ thành một đống gỗ.
Nhưng bọn họ vẫn còn chưa rời doanh trại Cố Trạch Ngư đã đứng trên đầu ngọn sóng thông thả đi tới, một cơn sóng cuộn lướt qua trực tiếp cuốn Lục Úc Niên đi mất.
Mười hai người anh trai trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những thứ này, kinh ngạc đứng đỡ lẫn nhau. Khi những cơn sóng biến mất chỉ còn lại một vài con sao biển để chứng minh rằng Cố Trạch Ngư đã đến, cổ họng của mọi người cuối cùng cũng phát ra âm thanh.
"Ngầu quá đi mất!" Nhà văn anh tám phấn khởi xoa xoa tay.
"Tôi đã có nguồn cảm hứng cho hệ thống màu chủ đạo của mùa tới rồi." Nhà thiết kế anh chín cầm sao biển màu trắng bạc lên: "Thật đẹp."
"Vừa rồi Lục Úc Niên đã bị Alpha của anh ấy bắt đi." Trên tay anh cả vẫn đang cầm cuốn.
"Nhiều nước như vậy, phải mất bao nhiêu tiền nước a?" Doanh nhân anh hai khổ sở tặc lưỡi.
"Việc này không quan trọng, quan thanh liêm khó giải quyết việc nhà. Hãy để Tiểu Ngư tự mình giải quyết Omega của nó." Thượng nghị viện anh ba đưa ra phát biểu kết luận.