Siêu Cấp Đáng Yêu

Chương 15: Cậu đến cứu anh

Gió lạnh thổi qua chiến kỳ tung bay phấp phới, không khí hòa lẫn với mùi tanh của nước biển, trước đây Lục Úc Niên vốn rất ghét mùi này, nhưng từ khi mang thai, anh đã trở nên mẫn cảm với mùi lạ này, dù sao đứa con của anh cũng được sinh ra dưới mùi pheromone áp đảo của biển cả.

"Tướng quân, vừa rồi tiên quân của Hải tộc tấn công chiến hào thứ chín, chúng ta đã bắt được tiểu đội trưởng dẫn đầu tiểu đội, bọn họ quát mắng chúng ta thả Vua của bọn họ đi." Phó tướng quân cúi đầu bẩm báo, nhưng ánh mắt rơi vào Lục Úc Niên một cách vô thức.

Tướng quân của bọn họ vô cùng mạnh mẽ, dáng người so với Alpha bình thường lớn hơn một chút, nhưng gần đây hắn cảm thấy tướng người của anh vạm vỡ hơn một chút, thắt lưng ban đầu được đeo quanh eo cùng với súng đã được thay đổi thành bên ngoài đùi trên đầu gối phải.

Bùi Tú Nhiên không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào, bọn họ đứng ở khoang chiến đấu dưới boong tàu, nhìn ra thế giới trên trời dưới biển.

Bùi Tú Nhiên cầm trong tay một bức phác thảo, trong tranh tiểu mỹ nhân ngư Alpha dung mạo xinh đẹp hiện ra sống động trên giấy, anh ta cúi đầu dùng đầu ngón tay lau đi đuôi lông mày trong tranh vẽ, sau khi vẽ thêm một nét, nó thậm chí còn sống động hơn.

"Người của Hải ngư tộc nhận ra bức chân dung này, nói rằng đó không phải là vua của họ." Bùi Tú Nhiên mỉm cười dịu dàng nhìn bức phác họa, vò tờ giấy vẽ thành một quả bóng ném nó vào không trung, không chút do dự nói: "Đều trách tôi dễ lừa như vậy, tiểu Alpha này toàn nói nhảm, kỳ thực tôi cũng tin."

"Không sao, tốt thôi." Bùi Tú Nhiên không biết nghĩ đến cái gì, thở phào nhẹ nhõm, bỏ bút vào túi áo, xoay người quan tâm hỏi: "Tối qua cậu không nghỉ ngơi tốt, không bằng đi ngủ một lát đi, Hải tộc vừa mới bị diệt, dựa theo phương thức đánh trận của Hải Mộc Nhĩ, khoảng cách giữa các lần tấn công lại là khoảng ba giờ."

Lục Úc Niên đột nhiên nhìn Bùi Tú Nhiên thật sâu, thấy vẻ mặt anh ta bình thường không che giấu bất cứ điều gì, cười đùa: "Cậu hiểu rất rõ người yêu cũ của mình."

Trong doanh trại sau chiến tranh, Hải Ngư đang ngồi trên đống cỏ khô cạnh chuồng lợn, ôm miếng dưa hấu mà Cố Trạch Ngư vừa cắt, vừa ăn vừa phun ra hạt đen sì nói: "Đại ca, anh không tin à, ta thực sự là Vua của Hải tộc. Hải tộc là nơi rất coi trọng huyết thống, tuy ta không mạnh lắm, nhưng ta là huyết thống trực hệ duy nhất của cha ta, mẫu hậu cũng là nhân ngư thuần chủng cuối cùng trong biển cả."

Cố Trạch Ngư có điều bận tâm trong lòng, cầm quả dưa hấu mọng nước trong tay hồi lâu vẫn không ăn được, rêи ɾỉ thở dài hồi lâu, thậm chí không thể nói về Hải Ngư, cậu cắt ngang lời của cậu ta quan tâm hỏi: "Dưa của cậu có ngọt không?"

Cố Trạch Ngư đã không nhận được tin tức từ Lục Úc Niên trong ba ngày, cậu co ro trong một quả bóng bất bình, nước mắt chảy dài trên mặt.

"Tôi rất vô dụng đúng không?" Cậu sụt sịt, dụi dụi khóe mắt đỏ hoe, còn nghĩ đến việc Lục Úc Niên không thích mình khóc cho nên lập tức nín khóc: "Trên chiến trường rất nguy hiểm, cho dù anh ấy mạnh bao nhiêu, anh ấy vẫn là Omega mà."

Hải Ngư nghe thấy hai chữ Omega liền vểnh tai lên, đột nhiên nhảy xuống như bị ai giẫm phải đuôi của mình, ngang ngược nói: "Omega! Cháu tôi cũng là một Omega, nó đầy thủ đoạn và tàn nhẫn, đừng phân biệt giới tính như thế, chúng ta vẫn là Alpha được nè."

Hai kẻ vô tích sự nhìn nhau, đồng thanh thở dài rồi ném vỏ xanh của quả dưa hấu vào chuồng lợn.

"Cậu còn có một cái cháu trai hả, tôi chỉ nhìn thôi thì không biết cậu lớn như vậy rồi, chăm sóc cũng thật tốt." Cố Trạch Ngư nghiêng đầu nghiêm túc nói.

"Là thâm niên! Thâm niên cao!" Hải Ngư nắm chặt nắm đấm nhảy dựng lên, nhắc tới cháu trai Omega của mình liền nổi giận: "Tên kia xấu xa, cướp quyền của ta, cướp tài sản của ta, dụ dỗ ta......"

"Quên đi, đừng nhắc tới cái kia xui xẻo kia nữa" Nhiệt độ cơ thể của tiểu mỹ nhân ngư đang tăng lên, trên vành tai nóng đỏ treo một quả anh đào đỏ tươi: "Không nên trách thế giới hay trách bản thân mình, ta cũng muốn sớm tiến hóa thành cường giả Alpha."

"Nếu như tiến hóa thành một Alpha mạnh mẽ, như vậy có thể đi tới bên cạnh anh ấy." Cố Trạch Ngư trầm ngâm lắng nghe, cúi đầu lặp đi lặp lại nửa câu này.

Mặt trời đã lặn.

Phán đoán của Bùi Tú Nhiên đối với Hải Mộc Nhĩ đã mắc kẹt ở ba năm trước, quân tiến công chỉ là một quả bom khói do bên kia ném, đợt xâm lược mới thậm chí còn chưa đến một giờ sau đã bùng nổ ở bờ biển phía Tây. Bóng đen biến mất sau hòn đảo xám xịt, tiếng kèn phát lệnh như tiếng khóc của thủy quái khiến binh lính cau mày.

Sau khi nhận lệnh, máy bay trinh sát bố trí hai cánh trái phải gần đội hình pháo binh, không chỉ khói thuốc súng mà còn nồng nặc mùi pheromone nồng độ cao tràn ngập trận địa. Các tàu tuần dương không có lợi thế trong các trận chiến trên biển, vì vậy tất cả đều rút về cảng Cá Đen sau khi nhận được lệnh của Lục Úc Niên.

Lục Úc Niên giỏi chiến đấu trên ba mặt trận, trên biển, trên bộ và trên không, điều này tương đương với việc phá vỡ thói quen triển khai yêu thích của anh. Cùng với sự thay đổi chiến thuật của đối thủ, hai đội quân đã chiến đấu trong ba ngày ở gần ngay vùng biển gần cảng Đá Đen.

"Tướng quân, chúng ta phát hiện đèn hiệu!" Chim ruồi Alpha lính canh gửi tin tức, Lục Úc Niên nhìn về phía vùng biển, nơi quân địch tụ tập đèn tín hiệu đang nhấp nháy tắt.

"Pháo đội tập hợp, báo cáo hình chiếu còn lại. Sư đoàn pháo đột phá hạng nặng điều 32 khẩu pháo bắn theo hướng 40 độ vĩ độ bắc." Tia lửa trong không khí bùng lên, gây ra một vụ nổ hỗn loạn.

Nhưng trận chiến này xảy ra bất ngờ, quân của Lục Úc Niên không được lợi lộc gì, hỏa lực của pháo binh bị biển nuốt chửng nên công kích như gãi đúng chỗ ngứa mà không có phản ứng. Trái tim của Lục Úc Niên trùng xuống, anh ra lệnh cho tất cả các con tàu tập hợp lại, anh đứng ở vị trí hàng đầu trên boong đối mặt với gió và sóng.

Không ai biết anh mang thai, tất cả mọi người chỉ biết đây là thần bảo vệ quê hương của bọn họ, cũng là tướng quân luôn đi đầu của bọn họ, Lục Úc Niên.

Tất cả sự sắp xếp của Hải tộc là để dụ Lục Úc Niên ra biển, một khi anh vào lãnh địa của bọn họ, tất cả những huyền thoại đều có thể bị đảo ngược. Hạm đội của Lục Úc Niên không thể rút lui, các tộc nhân Hải tộc áp đảo liên tục trèo lên cabin dọc theo dây cáp, cho đến khi máu trên boong tàu thấm đẫm đôi giày đen.

Có lẽ mùi máu khiến đứa trẻ trong bụng khó chịu nên đã tàn nhẫn đạp mạnh vào người Omega, làm anh phân tâm trong giây lát khi nâng lưỡi kiếm lên. Nhưng vào một khoảnh khắc nhỏ ấy, khẩu súng của Lục Úc Niên rơi xuống đập mạnh vào boong tàu phát ra một âm thanh bị bóp nghẹt.

Lục Úc Niên chưa bao giờ sợ chết, nhưng trong một khoảnh khắc, anh sợ rằng đứa trẻ trong bụng mình sẽ không được anh mang đến thế giới này. Anh chợt nghĩ đến cái túi khóc Cố Trạch Ngư, nếu biết tin anh qua đời, nhất định phải khóc mấy ngày đêm mới có nín được.

Tôi không muốn cậu ta khóc vì nó thực sự quá ồn ào.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lục Úc Niên, khi thủy quái dâng lên để nhấn chìm anh, anh ngạc nhiên nhìn thấy túi khóc Alpha nhỏ đang đứng bên cạnh mình.

Cố Trạch Ngư cau mày, trong đôi mắt màu lam băng lãnh tràn đầy sự không vui, thanh âm phát ra không có một chút độ ấm, lạnh lùng nói: "Thật ồn."

___________

Lời tác giả

Xin để lại lời nhắn: Tác giả viết như vậy rất tốt.

Có thể tặng một sao và yêu thích khum?