Cho Phép Em Kiêu Ngạo

Chương 10

Tác giả: Tử Sơ Tửu

Edit: Hihihaha

"Anh ấy có liên lạc riêng với em sau đó không?"

Hạng Tuyền bỗng nhiên hỏi

Diệp An: " Có liên hệ qua."

Nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn ái muội cho cô, lại còn hẹn cô ra ngoài ăn cơm, cô bận chuyện kết hôn, trực tiếp từ chối rồi.

"Nhưng em tôi quan tâm anh ta."

Kết quả này, Hạng Tuyền gần như cũng đoán được rồi, vuốt vuốt giữa tâm chân mày, nói: " Bỏ đi, chuyện này cứ coi như vậy đi, kịch bản mới bên kia của Thi Song Song cũng sắp viết xong rồi, tí nữa em bảo cậu ấy gửi cho anh, anh chuẩn bị xíu."

Diệp An nhắc nhở anh: " Em xin nghỉ dài hạn."

Từ lúc quyết định kết hôn, Diệp Viễn Niên vẫn mong cô nghỉ việc, cô không đồng ý, bị ông nhắc nhở rất lâu, sau đó xin nghỉ một thời gian dài.

Ngực Hạng Tuyền nghẹn lại, triệt để không nhịn được nói: "Đại tiểu thư, đã gần một tháng em chưa có nhận hoạt động mới rồi, có để tâm chút được không?

Có còn muốn nhận lương nữa không?

Có muốn nổi nưa không?"

Diệp An lặng lẽ nói trong lòng, bây giờ mỗi tháng mình có hơn tỷ chín tiền sinh hoạt phí, không cần tiền lương nữa.

Có điều cô không nói ra, cô sợ Hạng Tuyền tức chết tại chỗ.

Làm người phải hiền lành.

Hạng Tuyền sắp mệt không chịu nổi, nhưng ai bảo Diệp An là át chủ bài của phòng làm việc, với lại ban đầu lúc ký hợp đồng, hai người cũng không có ước định qua, anh cũng không dám khuyên răn quá dữ, khẩu khí dịu xuống, nói: " Kịch bản này vốn dĩ do Nhất Miêu l*иg tiếng chính, gần đây cô ấy bị bệnh rồi, cổ họng bị khàn rồi, không l*иg tiếng được, tạm thời em thay cô ý một tí..

Một cái tiểu thuyết cải biên kịch truyền thanh rất đơn giản, cũng không tốn của em bao nhiêu thời gian."

Cách điện thoại, Diệp An đều cảm thấy sự sụp đổ của anh, nhịn cười nói: "Không được a."

Cúp điện thoại, Diệp An quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tạ Sóc mới rồi vừa kiêu ngạo không chịu uống trà bắt đầu cầm ly trà trên bàn uống một hớp.

" Này..."

Ly trà đó tôi uống qua rồi.

Diệp An mở mở miệng, mắt nhìn thấy anh đã nuốt xuống, lời nhắc nhỏ bị nghẹn ở họng.

.............

.............

Kết hôn ba ngày sau, Diệp An một mực ở trong nhà cùng với Tạ Sóc.

Bản thân Diệp An cảm thấy không có vấn đề gì, ngày trước nếu không đến phòng thu âm, cô cũng thường ở nhà, ngược lại là Tạ Sóc, mắt không nhìn thấy, việc có thể giải trí được quá ít, buồn chán hơn nhiều.

Nghe Tạ Bách Ngôn nói, từ sau lúc quay về nhà tĩnh dưỡng, Tạ Sóc hầu như không ra khỏi nhà, cả ngày đều ngồi ở trong phòng, Diệp An có chút lô lắng, cứ tiếp tục trôi qua như thế này, sớm muộn gì anh cũng sẽ kìm tới mắc bệnh mất.

Lấy tiền của người ta, vợ chồng plastic cũng là vợ chồng, Diệp An vừa nghĩ về nói, quyết định trước tiên lừa anh đi dạo trong vườn.

Không có gì bất ngờ, cô vừa mở miệng, liền bắt gặp biểu tình phản đối của Tạ Sóc.

" Cả ngày ngồi đờ đẫn trong phòng, anh không cảm thấy khó chịu sao?"

Tạ Sóc rũ mắt xuống, không để ý đến cô.

Diệp An kiên nhẫn không vứt vỏ anh: " Thì đi trong vườn, tùy tiện đi dạo tí, không đi qua chỗ khác."

Tạ Sóc vẫn không có phản ứng.

Diệp An nhìn anh,nghĩ nghĩ, đột nhiên nảy ra một cách hay, ôm vào cánh tay anh, nghiêng người lép sát vào anh, nhích gần đến bên tai anh, mềm mềm giọng gọi: " Chồng ơi..."

Tiếng " Chồng ơi" vừa phát ra, Diệp An nổi trước một tầng da gà da vịt.

Cô khổ quá rồi! Thật đó!

Nhưng cô cũng không thể nhận thua.

" Anh đi cùng với em được không?"

Gương mặt lạnh như tiền của Tạ Sóc cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, anh rút cánh tay ra, dương như ghét bỏ mười phần, chau mày nói: " Cô tự đi đi."

Diệp An lập tức nói: " Vậy thif không được, em đã đáp ứng với ông nội và mọi người, phải ở cùng với anhh, vạn nhất họ biết em bỏ lại anh một mình đi ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ trách em!"

Tạ Sóc quay đầu qua, đôi mắt tối tăm không có ánh sáng nhìn cô, đột nhiên phát ra một câu: " Cô đã ký hợp đồng bán thân sao?/"

Diệp An: "...."

Đây là lời mà người nên nói sao?

Diệp An tức không nói nên lời, tức tới muốn nổ tung.

Thích đi thì đi, cô không hầu hạ nữa!

Vừa đứng dậy, di động trên bàn trà liền rung, Thi Song Song đột nhiên gọi điện thoại qua.

Vừa bấm nhận, tiếng nói khủng bố liền xuyên qua màn hình phát ra, dường như muốn chọc thủng màng nhĩ.

" An An, mình cuối cùng cũng làm xong rồi, cuối cùng."

Diệp An chầm chậm đẩy điện thoại ra xa một chút: " chúc mừng cậu"

" Bây giờ cậu có thời gian không?

Cùng nhau đi xã một bữa đi, mình đã ăn đồ ăn bên ngoài cả một tuần rồi, sắp chết tới nơi rồi!"

" Cậu đi một mình đi,, mình phải ở nhà...."

Diệp An định nói " ở cùng với chồng", lại nhịn lại.....

Thi Song Song: " ở nhà làm gì vậy?"

Diệp An quay quay đầu, gương mắt nhìn qua người ngồi trên ghế sô pha, quay người trả lời: " Không có gì, đi đâu ăn?"

" Đợi mình coi một chút, gửi định vị qua cho cậu"

Không quá mấy phút, Thi Song Song liền gửi địa chỉ qua.

Diệp An thu điện thoại, nhìn về phía Tạ Sóc, nghĩ tới câu chế giễu của anh hồi nãy, cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua: " Anh cứ ngờ nghệch một mình đi!"

Tạ Sóc lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người dùng gối đập, phản ứng có chút lơ mơ, nhăn nhăn chân mày.

Diệp An nói xong, quay về phòng thay chiếc đầm, thay một chiếc túi mới đặt riêng, một khuôn mặt cao quý diễm lệ đi xuống lầu.

Thích đi thì không đi, không đi kéo ngã!

Tạ Bách Ngôn hai ngày hôm nayy không có ở nhà, Diệp An gặp dì Châu ở trong vườn, do dự một lúc, vẫn chào hỏi một tiếng: "Dì Châu, con có việc đi ra ngoài một chuyến, buổi tối không quay lại ăn cơm, nếu trong nhà có việc gì, dì gọi điện thoại cho con."

Dì Châu đáp lời: " Vâng"

Hoàng hôn chiều xuân, bên trời ánh hồng tựa gấm, sắc màu sáng đẹp mặc ý trải ra, đến cả gió cũng đem theo sự uể oải dịu dàng, Diệp An nhìn một lượt, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy một chút buồn.

Thơi tiết tốt như thế này, cho dù ra ngoài cho gió thổi, ngửi ngửi hương hoa, cũng tốt hơn là nằm trong phòng a.

Mắt tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nghe, có thể cảm nhận được.

Lẽ nào muốn làm khổ bản thân cả một đời?

..........

.........

Lúc Diệp An đến nhà hàng đã hẹn, Thi Song Song đã lấy số xong, ngồi ở bàn gần cửa, và đã gọi trước hai món ăn.

" Mình sắp đói đến phát điên rồi, liền gọi trước hai món ăn, cậu muốn ăn cái gì, tự mình thêm>"

Diệp AN nhìn dáng vẻ đói sắp chết như quỷ sắp đầu thai của cô, không tự chủ được cười: " Cậu chưa ăn mấy bữa rồi?"

" Cả một ngày hôm nay, buổi sáng mình gặm hai cái bánh bao......" Thi Song Song cả một mặt tức giận ngẩng mặt lên " Kiếp sau tuyệt đối không làm tác giả trên mạng! Đúng là không phải là ngày tháng mà con người trải qua."

Diệp An vui vẻ cười khúc khích.

"Đúng rồi cậu thật sự đã kết hôn rồi sao?"

Thức ăn được đưa lên, Thi Song Song vừa ăn vừa hỏi.

Diệp An cầm chén lên, trước thử miếng canh, nhẹ đáp: " ân"

Thi Song Song " tặc tặc" lắc đầu: " Giữ im lặng để làm chuyện lớn, kết hôn cũng không thông báo một tiếng."

Diệp An cũng không thể giải thích với cô ấy, chỉ cười cười an ủi cô: " Được rồi, đừng tức giận nữa, bữa cơm này mình mời, coi như bù kẹo cưới cho cậu".

" Vậy còn tàm tạm."

Thi Song Song tâm trạng thư giãn hơn một chút, ngay lập tức lại bát quát quái: " Cuộc sống mới kết hôn trôi qua như thế nào?"

Trong đầu Diệp An đột nhiên lóe lên hình ảnh dùng gối đập Tạ Sóc trước khi đi,ý cười ngưng lại, giả bộ giơ tay lên, vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng trả lời: " Cũng rất tốt, chính là.... chồng mình có chút dính người, hận không thể mỗi giây mỗi phút bắt mình ở bên cạnh anh.

Cái này, vừa nãy mình nói mình phải đi ra ngoài ăn cơm với cậu, anh ấy sống chết không chịu, mình phải dỗ nửa ngày anh ấy mới đồng ý."

Thi Song Song vừa gắp một miếng sườn thơm ngon, đột nhiên cảm thấy không có gì ngon nữa, cả miệng đều tràn ngập mùi vị cẩu lương.

Tại sao cô lại nghĩ không thông gọi cậu ta ra ngoài?

" Ngừng lại, vấn đề này dừng lại ở đây đi,, coi như mình chưa hỏi gì cả."

Diệp An mỉm cười.

Ăn được kha khá, Thi Song Song mở balo lấy ra một cuốn kịch bản đã in sẵn, đưa cho cô: " Lão đại nói, kịch bản mới trong tay của mình đổi người l*иg tiếng chính thành cậu, đây là tiểu sử và 1/3 nội dung, cậu coi trước đi, bản điện tử tối mình gửi qua cho cậu."

Diệp An duỗi tay nhận lấy.

Thi Song Song vậy mà lại rút rút lại, biểu tình cổ quái: " Kịch bản này là sửa từ tiểu thuyết trên mạng, nội dung có thể có chút.........."

Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, ngược lại khơi dậy sự tò mò của Diệp An, nội dung gì mà nói không được?

Cô cầm lấy, vừa cúi đầu nhìn, đầu đề viết 5 chữ bự.......< tiểu con dâu hào môn>

Diệp An: "...."

" cái đó........ thật ra tiểu con dâu hào môn cũng không có gì không tốt cả, cậu không phải bảo cậu gả vào hào môn rồi sao?

Đúng lúc phù hợp với cuộc sống của cậu......."

Thi Song Song nhìn cô, sợ cô trực tiếp vứt kịch bản vào bát canh còn thừa trên bàn.

May sao Diệp An được cái vẫn bình tĩnh, chỉ là giương mắt sâu xa hỏi: " Công ty của chúng ta đã bị lưu lạc tới bước đường này rồi sao?"

Thi Song Song thở dài một hơi: "Hiện tại thị trường cạnh tranh kịch liệt, Lão đại cũng không có biện pháp gì."

Chẳng trách anh ta sao lại muốn ký " Diệp Sư", Diệp An cầm kịch bản, không nói thêm gì cả.

Tiểu con dâu hào môn thì tiểu con dâu hào môn a, coi như điều chỉnh cuộc sống.

" Bây giờ vẫn còn sớm tụi mình đi qua quán bar bên cạnh ngồi đi?"

Ăn cơm xong, Thi Song Song đề nghị.

Diệp An đem điện thoại để vào trong túi: "không được, mình phải về nhà"

" Về nhà bồi chồng của cậu?

Bây giờ vẫn chưa tới 8 giờ, có đến lỗi đó không?"

Thi Song Song có chút cạn lời.

Diệp An nhìn lướt qua thời gian, đích thực vẫn chưa tới 8 giờ.

" Không đi quán bar, vậy thì ngồi thêm một lúc, xem đánh giá rượu trái cây của nhà hàng này cũng không tồi, hay là mình gọi ít uống thử đi?

Cuối cùng, Diệp An không chịu nổi sự nài nỉ của cô, lại ở lại bồi cô thêm một lúc.

Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, khi họ đang trò chuyện sôi nổi thì một người đàn ông ăn mặc sang trọng đột nhiên xuất hiện bên cạnh và nói với Diệp An: "Người đẹp, em có thể thêm WeChat được không?"

Diệp An ngẩng đầu nhìn lướt qua, không do dự từ chối: " Xin lỗi, tôi kết hôn rồi?"

Người đàn ông nhìn qua bàn tay trái không có đồ vật gì của cô, đối với lời nói của cô rất nghi ngờ, nhưng nhìn khuân mặt lạnh lùng của cô, cũng không cưỡng cầu bắt chuyện, chỉ đành phẫn nộ rời đi.

Sau khi người đàn ông đi, Thi Song Song nhìn gương mặt đâu đâu cũng thu hút ong bướm trước mắt, tặc tặc cảm khái: "Mình cứ cho rằng ít nhất cậu cũng tiêu sái vài năm, vậy mà lại có thể sớm kết hôn, từ giờ mất đi một mảng rừng xanh."

Diệp An nhấp một ngụm rượu, ngữ điệu bình thường: " Mình lại không muốn trên đầu có một mảng xanh, cần rừng rậm làm gì?"

Thi Song Song: "....."

Cậu đẹp cậu nói đều đúng.

Diệp An để ly xuống,, lại nhìn lướt qua thời gian, gãi gãi nói: " đến 20 phút rồi, mình về trước đây, hẹn gặp lần sau."

Thi Song Song nhịn không được cà khịa: " Một phút cũng không muốn chậm trễ, dùng đến gấp gáp vậy sao?"

Diệp An ngẩng đầu, ngoắc ngoắc môi cười: " vợ chồng mới cưới, cậu không hiểu?"

"......" Trái tim yếu đuối của Thi Song Song lại lần nữa trúng tên.

Diệp An vừa định đứng dậy, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói quen tai....

" Diệp tiểu thư?"

Diệp An quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh, và bắt gặp một khuôn mặt béo ú và phù phiếm.

" Thật khéo, không nghĩ rằng có thể gặp ở đây."

Lục Hồng một tay đỡ nghiêng người cô, ngữ khí mập mờ: " Cùng nhau ngồi một lát?"

Đợt trước bởi vì phải thỏa thuận hợp đồng, Diệp An mới xã giao lấy lệ cùng với anh ta nửa ngày, hôm nay cô mới không có sự kiên nhẫn đó, trực tiếp tránh đi: " Thật ngại quá, tôi vẫn còn có việc, đi trước đây."

Lục Hồng gọi theo cô: " Hợp đồng lần trước, lẽ nào Diệp tiểu thư không muốn nói tiếp sao?"

Diệp An dừng bước chân.

Lục Hồng cho rằng cô đã động lòng, cười nói: " Hợp đồng vẫn chưa ký, nếu Diệp tiểu thư có hứng thú, chúng ta...."

Ai biết được, lời chưa nói xong, liền bị Diệp An không chút lưu tình cắt ngang: " Không có hứng thú."

Lục Hồng không ngờ vậy mà dám làm mất mặt mình trước mặt mọi người, tức khắc mặt đen thui.

Diệp An nhìn cũng không nhìn anh ta lấy một cái, kéo lấy túi, một dáng dấp của nữ vương, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi nhà hàng.

Thi Song Song đi theo sau cô, bên đi bên quay đầu nói: "ai, Đấy không phải là cái người hại sếp của chúng ta Lục Hồng sao?

Có chuyện gì sao?"

Diệp An dừng bên cạnh đường,, nhàn nhạt nói: " Anh ta định dùng quy tắc ngầm với mình, mình không để ý đến anh ta, anh ta mới hại Hạng Tuyền."

Thi Song Song trừng to mắt: " Buồn nôn như vậy?

Chẳng trách lão đại tức như vậy, trở về mình muốn viết một cuốn có nhân vật phản diện có cùng họ với anh ta, để cho anh ta đội mấy trăm cái nón xanh?"

Diệp An cười lạnh: " Đừng tức giận như vậy, bộ hoạt hình này,...mình nhất định lấy được!"

Chỉ là một bộ phim hoạt hình, lúc đầu cô không có dự định tính toán so đo, không ngờ anh ta lại phạm vào quy tắc.

"a"

Thấy cô để lộ ra bộ mặt đáng tin, Thi Song Song không tránh được có chút thích thú: " Cậu.. tiếp theo định làm gì?"

Diệp An quay đầu qua,, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, ném cho cô ánh mắt: " Trở về quyến rũ chồng của mình."

Thi Song Song: "?"