Tác giả: Tử Sơ Tửu
Edit: Hihihaha
" Ai cho cô vào đây?"
Tạ Sóc chống vào kệ để đồ bên cạnh, lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của cô, sắc mặt đen đến dọa người.
Diệp An cuối cùng cũng hồi hồn, mặt đỏ tía tai chuyển ánh mắt đi chỗ khác,: " Tôi..... tôi nghe thấy động tĩnh, cho rằng anh ngã rồi,...."
Cô không tự chủ được sờ sờ mũi,...........thật tốt, không có chảy máu mũi.
Trên kệ để đồ, không ít lọ lọ hộp hộp bị đổ, trong đó hình như còn lăn rơi xuống đất,..... vào ban ngày Diệp An có để người giúp việc đem đồ dùng cá nhân của cô đặt vào trong này trước, hiển nhiên Tạ Sóc lúc lấy đồ của mình không cẩn thận đυ.ng trúng rồi. Mới tạo ra tiếng động như vừa nãy.
Diệp An xấu hổ bước tới, nhặt lọ kem dưỡng thể rơi trên mặt đất lên, để lại vị trí cũ, lại đem những đồ vật khác sắp xếp lại một lần nữa.
Trong cả quá trình, Tạ Sóc luôn luôn bày ra khuân mặt lạnh lùng, giống như nàng dâu nhỏ bị chiếm mất tiện nghi.
" Anh muốn lấy cái gì?
Tôi lấy giúp anh,.."
Sắp xếp xong mọi thứ Diệp An chu đáo hỏi.
Ai mà biết được, Tạ Sóc căn bản không cảm kích, lại lạnh lùng nói một câu: " đi ra ngoài."
".........."
Thật là muốn chửi tục!
Người đàn ông này có độc sao?
Diệp An cảm thấy huyết áp của mình tăng lên không ít, thở sâu hai hơi, nghiêng người dựa vào kệ để đồ, hai chân vắt chéo, kéo kéo miệng, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tạ Sóc: " Không"
Mặt Tạ Sóc càng trầm xuống lợi hại hơn, lông mi rũ xuống, đáy mắt u ám.
Lúc Diệp An cảm thấy Tạ Sóc không nhịn được nữa lên cơn, Tạ Sóc thế mà lại mò mẫn bên cạnh lấy áo choàng tắm, tùy tiện choàng lên người, đi về phía bên ngoài.
Diệp An cắn cắn miệng: không có sức.
Vừa vu khống xong, liền nghe thấy " thình" một tiếng...... Tạ Sóc không cẩn thận đâm vào cửa kính.
"......."
Diệp An cảm thấy da đều cứng lại, bản thân cảm thấy đau thay cho anh.
Tạ Sóc dường như sớm đã quen với nó, ngay cả rên cũng ko rên 1 tiếng, vịn vô cửa,, chầm chậm chầm chậm bước ra ngoài.
Khi Tạ Sóc bước đi, Diệp An đột nhiên nhìn thấy trên chân Tạ Sóc có vết bầm xanh tím.
Không chỉ một chỗ, có lẽ bình thường cũng bị vấp ngã không ít.
Tim Diệp An loạn một lát, cơn tức trong lòng tiêu đi hơn nửa.
Thôi, tính toán với tên mù làm gì.
Cô thở ra một hơi, lười phải trở lại phòng ngủ, đi qua đóng lại cửa phòng tắm, trực tiếp cởi đồ đi tắm.
Nước ấm rơi xuống, hơi nước nhanh chóng tỏa ra.
Diệp An bị hơi nước nóng bốc lên,đầu óc dần dần có chút mơ hồ, đến khi tắm xong mới phát hiện, cô trực đi tiếp đi vô, không có đem quần áo ngủ.
Chỉ mong Tạ Sóc giúp cô lấy quần áo quá không thực tế, cô chỉ quấn khăn tắm, thổi khô tóc liền đi ra ngoài.
Tạ Sóc ngồi bên cạnh giường, chuẩn bị vén chăn lên, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Diệp An có chút hồi hộp, nắm chặt khăn tắm đi đến bên giường, nhẹ chân nhẹ tay đi về phía phòng đựng đồ.
Đi được nửa đường, cô thình lình phản ứng lại,..... Tạ Sóc nhìn không thấy, cô cho dù ở trong phòng khỏa thân cũng không sao cả, cẩn thận như vậy để làm gì?
Diệp An liếc nhìn qua bên kia, xác nhận Tạ Sóc không có chú ý đến bản thân mình, phóng khoáng bỏ tay ra, đi vào phòng để đồ.
Ngăn đồ ngủ có không ít kiểu dáng, toàn bộ đều là chuyên gia thiết kế riêng cho cô, Diệp An nhìn thấy mà tâm trạng vui vẻ, bàn tay lướt qua vuốt ve, cuối cùng chọn một chiếc đầm ngủ hai dây bằng tơ lụa màu đỏ.
Chất vải mềm mại phủ trên cơ thể, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng ngần, chiếc váy dài trên mắt cá chân, thấp thoáng phần tà.
Diệp An hài lòng soi soi gương, lại bắt đầu dưỡng da trước khi ngủ, toàn bộ quá trình đều không gặp Tạ Sóc.
Gả cho một tên mù quả thật là quá tự do rồi, so với khi ở một mình hoàn toàn không có gì khác cả.
Sau này cả căn biệt thự rộng lớn này, đều thuộc về cô rồi.
Tạ Sóc nằm trên giường, không ngừng nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng thay đồ, không một tiếng động cau chân mày lại.
Đại khái nửa tiếng sau, Diệp An mới triệt để dừng lại, đi đến bên giường.
Nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, cô khó khăn duỗi tay kéo chăn qua, cảm giác căng thẳng trước đó như nước tràn về.......
Mặc dù bọn họ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm, mặc dù trước đó rõ ràng không quyết định chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa, cho nên....... chút nữa Tạ Sóc có làm gì với cô, hình như cô cũng không tìm được lý do nào để từ chối cả.
Bức tranh vừa nãy nhìn thấy trong nhà tắm đột nhiên hiện lên trong đầu, Diệp An đột nhiên có chút nóng mặt.
..........Thực ra cô cũng chưa nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhìn lướt qua một cái, hình như cũng rất............
A a không được tiếp tục nghĩ nữa!
Bình tĩnh được hai giây, Diệp An cẩn thận từng tí ngồi trên giường, chầm chậm bỏ chân lên, rồi lại chầm chậm nằm xuống, trong lòng không ngừng cầu nguyện,: Tạ Sóc lớn lên cũng không tồi, dáng người cũng không tệ, ngủ rồi cũng không giảm đi, thế mà cũng không giảm đi,.....
Giường rất lớn, hai người cách nhau một khoảng ở giữa, nhưng Diệp An vẫn cảm nhận được hơi ấm của người nọ ở bên kia giường.
Cô nhẹ nhàng kéo chăn cao qua cổ, cứng ngắc nghiêng người kéo qua đầu, trong tầm mắt, người đàn ông yên tĩnh nằm thẳng, đôi mắt khép nhẹ, góc nghiêng dưới ánh đèn càng làm tăng lên vẻ anh tuấn dịu dàng.
Đã ngủ rồi?
...... vừa nghĩ như vậy, người đàn ông đột nhiên cử động.
Diệp An bị dọa cho hơi thở cũng trở lên gấp, tim muốn nhảy lên cổ, lưng cũng gấp đến lỗi dán chặt vô nệm.
Vậy mà, Tạ Sóc chỉ lật người một cái, đem chăn kéo lên léo lên chút, ngoài ra không có động tác nào khác.
ở bên ngoài cửa sổ bóng cây khẽ đung đưa, Diệp An căng thẳng đợi cả nửa ngày, không thấy anh ta có động tĩnh gì tiếp theo, mới thở ra một hơi.
Cũng đúng, nhìn bộ dạng lạnh lùng đó của anh ta, đúng là không có hứng thú với mình.
Đúng là nghĩ quá nhiều rồi.
Diệp An uể oải nằm xuống, giơ tay tắt đèn.
Căn phòng rơi vào bóng tối, vắng lặng chỉ còn lại tiếng hít thở.
Đột nhiên cùng một người đàn ông mới gặp mặt mấy lần chung chăn chung gối, Diệp An tưởng rằng bản thân sẽ mất ngủ, nhưng tình huống như dự kiến đó không có.
Chắc là do ban ngày bị giày vò quá mệt, cộng thêm uống ít rượu, cô không chỉ không mất ngủ, mà ngược lại rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ hình như có tiếng nước mưa chảy, rơi xuống lá cành, nhẹ nhàng lọt vô tai...
Dần Dần, lại có âm thanh cười đùa, đan xen lẫn nhau, gần xa lẫn lộn.
Qua một lúc, tiếng nước mưa lại trở lên rõ ràng hơn.
Trên hành lang tâm u mà lờ mờ, ánh đèn thấp thoáng,đằng sau không ngừng có người đuổi theo, cô cố hết sức chạy trốn, đang tiếp tục chạy trốn,... rốt cục cũng nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vô mặt của người đó, đưa tay về phía anh ta, giống như người bị chết đuối cố gắng nắm lấy cọng rơm cuối cùng.
Một tia sáng chiếu vào.
Lúc giật mình, cô nghe được giọng hét mơ hồ của mình: Cứu cứu tôi....
.........
.........
........ Hình ảnh đột nhiên dịch đổi.
Giây phút mở choàng mắt, trong đầu của Diệp An trống rỗng.
Cô vội vàng kéo lấy khăn trải giường, thở hổn hển, trên trán có mồ hôi lạnh thấm ra.
Đã rất lâu rồi không nằm mơ thấy kiểu như vậy rồi.
Tỉnh mộng rồi, tiếng mưa nhưng lại vẫn vang vảng ở bên tai.
Bốn xung quanh bao phủ một màu đen, cô bình ổn lại hơi thở, tỉ mỉ nghe cả nửa ngày,....
Hóa ra bên ngoài đang có mưa thật.
Tiếng mưa rả rích, không to, giống như tiếng con kiến bò vô tim.
Chồng lên trong giấc mơ.
Đêm kết hôn đầu tiên đã gặp ác mộng,chắc là chẳng có ai như vậy,.... Diệp An lau lau mồ hôi lạnh ở trên trán, vuốt vuốt mặt muốn đi qua nhìn Tạ Sóc ở bên cạnh, nhưng chỉ thấy một điểm tròn màu đen.
Cô phân vân một lúc, nghĩ tới mắt của Tạ Sóc không nhìn thấy, chắc là không ảnh hưởng nhiều, đưa tay lên bật đèn.
Trong phòng phút chốc được ánh đèn soi sáng, cô ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, đột nhiên phát hiện, cái tổ nằm nghiêng đó trống rỗng, Tạ Sóc căn bản không ở trên giường!
Diệp An ngơ ra, vội vàng nhìn xung quanh, cuối cùng ở trên chiếc sa pha trước cửa sổ nhìn thấy một bóng dáng trầm lặng, cũng không biết Tạ Sóc xuống giường lúc nào, ngồi như vậy bao lâu rồi.
"..."
Nửa đêm nửa hôm không nằm ngủ, thế nào lại chạy ra trên ghế sô pha rồi?.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Có nghiện không?
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rả rích.
Diệp An nhìn anh ta, tí nữa nhịn không được tra hỏi,..... rốt cuộc là anh mê sô pha hay là mê chiếc cửa sổ chạm đất này?
" Anh sao tỉnh dậy rồi?"
Giọng nói phát ra trong không gian yên tĩnh, có chút cao vυ't.
Tạ Sóc trầm lặng ngồi ở đó, hình như hoàn toàn không nghe thấy cô nói.
Ngực Diệp An nghẹn lại, không ngờ rằng có một ngày cô sẽ gả cho một người đàn ông, nguyên nhân một mình ở trên giường không phải vì đám oanh oanh yến yên ở bên ngoài mà bởi vì chiếc ghế sô pha và chiếc cửa sổ sát đất.
......không có gì để nói.
Cô ôm chăn đứng dậy, nâng cao giọng nói, hỏi: " Muộn như vậy rồi, anh không ngủ, ngồi đó làm gì vậy?"
Tạ Sóc vẫn không để ý đến cô.
"......"
Thói quen xấu gì vậy! Diệp An tức tới đau đầu, có chút không muốn quản anh ta, nhưng nghĩ tới sự giao phó khẩn thiết của ông nội và Tạ Bách Ngôn, vẫn là không nỡ lòng, thở dài một hơi, mở chăn xuống dưới giường.
Câu nói đó nói như thế nào a?
Đều là kiếp trước nợ kiếp sau trả!
Cô đi dép lê, bước tới bên cạnh anh, nhỏ nhẹ hỏi: " Ruốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Mất ngủ phải không?"
Tạ Sóc cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhưng mà chỉ tuân theo lời nói của cô nhấc mắt lên, vẫn không nói chuyện.
Diệp An ngồi xuống bên cạnh anh, nghĩ tới Tạ Bách Ngôn nhắc qua sau khi Tạ Sóc bị tai nạn ảnh hưởng tới mắt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tình trạng đau đầu, thế là lại hỏi: " Có phải anh có chỗ nào không thoải mái không?
Đau đầu không?"
Tạ Sóc vẫn trầm mặc.
" Tôi giúp anh ấn ấn?"
Diệp An nói xong, ngồi quỳ xuống, duỗi tay ấn ấn huyệt thái dương của anh.
Kết quả ngón tay mới chạm vô Tạ Sóc, đã bị anh cầm lấy.
Tay của anh có chút lạnh, vẻ mặt mệt mỏi mà mất tinh thần, tìm không thấy một chút tức giận, giống như đối với cái gì cũng không quan tâm.
Tạ Sóc đem tay Diệp An bỏ ra,lại nhìn " về phía" khoảng không bên ngoài, tiếp tục trầm mặc.
Diệp An nhìn nhìn cái tay bị Tạ Sóc nắm qua, nhất thời không giận nổi, bất đắc dĩ mím môi, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Rất lâu sau, cô cầm một ly sữa nóng quay lại, đưa qua trước mặt Tạ Sóc: " Tôi giúp anh nấu một ly sữa nóng, anh uống hết đi, có lẽ có thể ngủ ngon hơn chút."
Nhìn thấy Tạ Sóc không có phản ứng gì, Diệp An trực tiếp túm lấy tay của Tạ Sóc tiếp lấy ly sữa bò.
Vậy mà Tạ Sóc một chút cũng không cảm kích, nhíu nhíu chân mày, trực tiếp đẩy ra: " Không cần."
Bởi vì động tác của anh ta, sữa từ trong ly tràn ra ngoài, đổ một ít lên tay của Diệp An.
Diệp An kiềm nén cơn giận nói: " Anh con người này sao mà khó phục vụ?
Nửa đêm nửa hôm vất vả nấu sữa cho anh, anh làm đổ, đổ hết lên tay tôi rồi!"
"Nóng chết tôi rồi!"
Cô lau lau lòng bàn tay, đưa tay tới trước mặt của Tạ Sóc, tủi thân tới sắp không chịu được: "Anh coi, đỏ cả một mảng lớn, cũng không biết có để lại sẹo...."
Tạ Sóc mặc dù nhìn không thấy, nhưng mà nghe giọng gần như nghẹn ngào của cô, biểu tình rốt cục cũng coi như có chút thay đổi.
Rất có thể sợ cô thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh nhíu mày nói: " Trong tủ có thuốc trị bỏng, tự đi lấy đi."
Diệp An lại đưa ly sữa tới tay anh ta một lần nữa, giọng điệu giống như tiểu cô nương làm nũng: " Vậy anh uống hết sữa đi"
Ngón tay đυ.ng tới ly sữa, Tạ Sóc cuối cùng cũng không từ chối nữa,mò mẫm cầm lấy, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó biểu tình có chút thay đổi.
Tạ Sóc ngẩng đầu, lạnh lùng mở miệng: " Tay của cô làm từ cái gì vậy?
Có chút độ ấm này, có thể bị bỏng?"
Dưới ánh đèn, bàn tay mảnh khảnh đẹp như ngọc của Diệp An còn nguyên vẹn, không có một chút vết tích gì của việc bị bỏng.
Diệp An:.... Làm sao lần nào anh cũng có thể xé nát lớp ngụy trang của cô một cách chính xác và không thương tiếc như vậy?
Phải biết rằng dựa vào trình độ l*иg tiếng của cô, hoàn toàn có thể làm tới mức vừa kể vừa khóc, hóa giả thành thật.
Người đàn ông này chắc không có tim.
Diệp An nghẹn lại nghẹn, mặt không đỏ tim không đập nói: " chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghe qua từ, gọi băng cơ ngọc cốt."
Tạ Sóc: "..."