Cho Phép Em Kiêu Ngạo

Chương 4

Tác giả: Tử Sơ Tửu

Edit: Hihihaha

Diệp An ngây người, " ầm" mặt lập tức đỏ.

Tạ Sóc nghe thấy tiếng động, mặt lập tức đen như đít nồi.

" Đi ra ngoài."

Diệp An định thần lại, hoảng loạn quay người đi ra ngoài, đang lúc hoảng loạn vẫn còn không quên nghĩ --------- thật tốt anh ta không cởϊ qυầи, không thì ngượng chết mất.

Mặt đỏ như đun nóng, cô dùng mu bàn tay làm mát, tiếng bốp bốp trong l*иg ngực nửa ngày không hết.

Chốt lát sau, Tạ Sóc mặc xong quần áo, từ trong phòng thay đồ đi ra, toàn thân mang khí lạnh.

Diệp An có chút rụt rè, nhìn qua anh, người đàn ông thay một chiếc áo sơ mi màu đen, càng tỏa ra khí chất lạnh lẽo.

" Anh mặc quần áo xong rồi?" Diệp An vẫn còn chút đỏ mặt, khô khan tìm lời nói.

Tạ Sóc mò mẫm ngồi xuống ghế sa pha, nhăn chân mày nói: " Cô đến làm gì?"

" Dì nói mời người đến làm lễ phục cho chúng ta, kêu em đến đo kích thước?"

Diệp An do dự bước một bước nhỏ về phía anh, nhìn thấy anh dường như không phát hiện ra, nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống cạnh anh.

Tạ Sóc hỏi xong câu đó, liền không nói gì nữa.

Diệp An nghĩ lại cảnh tượng ngượng ngùng lúc nãy, sợ vị đại thiếu gia này vừa không vui liền đen mặt nổi cáu, cũng không dám cãi nhau với anh ta, dựa trên sô pha nhắm mắt lại, định nhắm mắt một lúc.

Trong phòng bất ngờ yên tĩnh lại, Tạ Sóc cho rằng cô đang suy nghĩ xem kiếm chuyện gì gây ồn ào, nhưng cả nửa ngày qua đi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn ổn định của cô, giống như ngủ say rồi.

"...."

Cô đúng là không khách khí chút nào.

Tạ Sóc không quen bên cạnh có thêm một người, lại còn dựa sát như vậy, ngồi một chút, đứng dậy từ trên ghế sa pha, dự định đi phòng đọc sách.

Vừa đi chưa được hai bước, Diệp An liền mở to mắt, mơ mơ hồ hồ hỏi: " Anh đi đâu?"

Tạ Sóc nhưng lại không dừng bước, không để ý đến cô.

Diệp An đứng dậy theo, duỗi tay định đỡ anh ta, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nhà thiết kế đến rồi.

Tạ gia mời nhà thiết kế họ Tô, nghe nói từ thời tổ tiên đã rất có danh tiếng, tài nghệ đã truyền hơn trăm năm, người bình thường mời không nổi.

Tô tiên sinh hôm nay sức khỏe không tốt, để cho người đồ đệ nhỏ của ông đến, là một cô gái nhỏ có tướng mạo ngọt ngào đáng yêu, kêu Lộc Nguyệt.

" Tạ tiên sinh, Diệp tiểu thư" tiểu cô nương bước đến, lễ phép chào hỏi."

Diệp An cong môi, cười hiền từ.

Tạ Sóc khuân mặt vẫn lạnh lùng.

Tiểu cô nương nhìn về hướng Tạ Sóc, hình như muốn nói gì đó,nhưng đối mặt với khuân mặt giống như bị bao phủ một tầng băng của anh, lại có chút sợ hãi, không dám mở miệng.

..... Vị đại thiếu gia này thật là lúc nào cũng có thể làm cho không khí đóng băng.

Diệp An cạn lời, lườm anh ta một cái, mỉm cười hỏi Lộc Nguyệt: " Có phải nên đo kích thước trước không?"

Tiểu cô lương gật gật đầu.

" Đi vào bên trong nào."

Diệp An đi trước, duỗi tay kéo kéo quần áo của Tạ Sóc.

Vị đại thiếu gia cuối cùng cũng không còn đứng trơ như tượng đá nữa, quay người đi về phía phòng thay đồ.

Diệp An cười với Lộc nguyệt một cái, rồi cũng đi theo sau.

Lộc Nguyệt âm thầm thở ra một hơi, tay chân nhẹ nhàng đi theo sau hai người, cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

Đây là lần đầu tiên Diệp An đi vào phòng thay đồ của Tạ Sóc, một dãy áo sơ mi được treo gọn gàng trong tủ quần áo đối diện, đen trắng hai màu chiếm đa số, hương vị lạnh lẽo phả vào mặt.

Sau khi bước vào, Tạ Sóc đứng yên không động, làm cho cả phòng thay đồ đều trở lên âm u.

Lộc Nguyệt cầm thước dây, chần chừ không dám bắt đầu.

Nhìn ra sự căng thẳng của cô, Diệp An cười cười, giơ tay ra: " Để chị đi."

Tiểu cô nương cầu còn không được, cảm kích nhìn cô, vội vàng cầm thước dây đưa qua.

Diệp An cầm thước dây, cố ý nhích gần đến tai Tạ Sóc, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói: " Em đo cho anh?"

Cử chỉ này của cô, giống như đang kiễng chân lên hôn.

Lộc Nguyệt mặt hơi hơi đỏ lên, nhắm mắt lại, nhìn qua chỗ khác.

Hơi thở bên tai ẩm ướt, Tạ Sóc nhăn nhăn chân mày, không từ chối, cũng không đồng ý.

Diệp An cho rằng anh ta đồng ý rồi, hướng về phía Lộc Nguyệt hỏi rõ xem nên đo ở những vị trí nào, quay người bắt đầu khuơ tay múa chân trên người anh.

" Giơ cánh tay lên, đừng cử động lộn xộn,..."

Cô nghiêng người, dùng thước dây quấn quanh trước người anh, tư thế này, giống như từ đằng sau có có không không ôm lấy anh.

Cằm lướt nhẹ qua áo sơ mi, thấp thoảng có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt.

Khi đo đến eo của anh, các đầu ngón tay được ngăn cách bởi một lớp vải, không cẩn thận chạm vào eo của anh.

Ngực khe khẽ nhảy một cái, Diệp An nghiêng mặt qua, ngước mắt nhìn anh một cái, nhìn thấy anh không có phản ứng gì, giả vờ không để ý, lại vụиɠ ŧяộʍ chạm xuống.

Hình như quá gầy rồi.

Tạ Sóc không phát giác ra động tác nhỏ của cô, trước sau yên tĩnh đứng đó, mặc cho cô loay hoay, giữa chân mày nhăn lên vài đường sốt ruột.

Thay Tạ Sóc đo xong kích thước, Diệp An đưa thước dây trả lại cho Lộc Nguyệt, để cô đo cho chính mình.

Thân hình Diệp An cao ráo mảnh mai, là cái mắc treo quần áo điển hình, tiểu cô nương bên đo cho cô bên mở to mắt nhìn cô, có chút dè dặt.

Diệp An cười với cô ấy, chủ động bắt chuyện với cô: "Chiếc váy em đang mặc trên người rất đẹp."

Tiểu cô nương lập tức vui vẻ nói: " Thật sao?, do em tự may đó?"

Cô lườm Tạ Sóc một cái, vẻ mặt " ngạt chết mình mất cuối cùng cũng có một người có thể nói chuyện bình thường rồi", nhỏ giọng nói: " Chiếc váy này em thiết kế một loạt rồi, nếu như chị thích, đợi chút xíu em cho chị coi hình."

Diệp An cười nói: " Được a."

Con gái khi nói tới quần áo đẹp, kiểu gì cũng dễ dàng có chủ đề chung, một lát sau hai người đã quen rồi, khí thế bừng bừng thảo luận về bản thiết kế và kiểu dáng hoa thêu, Tạ Sóc ngồi bên cạnh nghe, chỉ thấy ồn ào.

Anh không kiên nhẫn trông, đi ra khỏi phòng thay đồ, quay lại ngồi trên ghế sa pha.

Diệp An làm cho bản thân xong, thuận tiện liền chọn cho Tạ Sóc-------- không hỏi ý kiến của anh ta, dù sao có hỏi thì anh ta cũng khẳng định không trả lời.

Quyết định xong nhu cầu làm lễ phục, Lộc Nguyệt dọn dẹp đồ rời đi.

Trước khi đi, cô nhìn nhìn Diệp An, lại nhìn nhìn Tạ Sóc mù lòa, đáy mắt soẹt qua tia tiếc nuối.

Chị gái vừa đẹp tính tình vừa tốt như vậy, sao lại gả cho một người mù chứ? Mà người mù này tính tình còn tệ như thế.

Sau khi Lộc Nguyệt đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Diệp An tâm trạng vui mừng, mười phần tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tạ Sóc, dự định nói cho anh nghe vừa nãy lựa chọn quần áo kiểu dáng nào.

" Tôi vừa nãy lựa cho anh hai bộ..."

Lời còn chưa dứt, liền bị anh ta ngắt lời: " Cô còn chưa đi?"

Diệp An: "......"

Người này nói chuyện thật là mỗi phút phút nhịp điệu đều làm người khác tức chết.

Có điều anh ta càng như vậy, ngược lại càng làm Diệp An gợi lên ý định đối nghịch với anh ta.

Cô vẫn không tin, có người đàn ông mà cô không xử lý được.

Diệp An cố ý hướng về phía anh ta dựa dựa: " Dì nói, để cho tôi ở lại đây nhiều một chút, cùng với anh bồi đắp tình cảm."

Tạ Sóc rõ ràng không cho rằng bọn họ có tình cảm gì cần bồi đắp, nét mặt kìm nén, bộ dạng không muốn để ý đến cô.

Diệp An lại dựa gần hơn một chút, trên người đàn ông có mùi hương sạch sẽ, cô nhìn góc mặt nghiêng của anh ta, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một hình bóng mơ hồ trước đây.

Lâu đến lỗi giống như trong mộng.

Phù du.

Tầm mắt nhìn xuống dưới, rơi xuống xương cổ tay gầy gò của anh, làn da trắng nhợt, mu bàn tay lờ mờ có thể nhìn rõ mặt máu.

Thần xui quỷ khiến cô lấy tay chạm vào.

Dù là chỉ là cái đυ.ng chạm ngắn ngủ nhẹ nhàng, nhưng Tạ Sóc vẫn phát giác ra, quay mặt về phía cô, đầu lông mày nhăn lại.

Diệp An đối mặt với đô mắt sâu thẳm của anh, nháy mắt tỉnh táo lại, rút tay lại.

"........"

Diệp An nhìn bóng dáng rời đi của anh, đáy mắt nổi lên một tia loạn nhịp, không nhịn được trong lòng than một hơi.

Tính cách bây giờ của anh ta cũng quá kém rồi.