Lưu Hằng bộ dạng tiêu sái, nở nụ cười ma mị, giọng nói kiêu căng, ngạo mạn vang vọng khắp hội trường.
-"Chẳng phải bấy lâu nay tập đoàn Khương Ngạo là mục tiêu mà Tần Thị nhắm tới hay sao? Đế quốc thương mại thành Manchester đó của Lưu Hằng tôi thật sự là lựa chọn tồi so với An Thị nhỏ bé kia?"
Dường như những lời lẽ đanh thép của Lưu Hằng đã làm lung lạc ý định của các vị trưởng bối Tần Thị.
Cũng phải, thương trường đấu đá lẫn nhau, cay nghiệt thế nào. Không có sự lựa chọn tốt nhất, chỉ có tốt hơn.
An Mục chớp mắt thấy sắp mất đi một mối thuận lợi, không cam tâm. Ông ta dùng lí lẽ đối nghịch, cùng Lưu Hằng dằn co.
-"Lưu Hằng! Phép tắc của cô như vậy, chính là coi An Thị chúng tôi không ra gì sao? Đây là buổi lễ đính hôn của An gia và Tần gia, như thế nào cô lại dám nói năng ngông cuồng?"
-"Ha, xưa nay ai mà không biết Lưu Hằng tôi nổi tiếng là một đứa ngông cuồng. An Mục, quyền quyết định không nằm ở ông. Cho nên ông tốt nhất nên im lặng". Lưu Hằng tỏ rõ thái độ, hoàn toàn không xem An Mục ra gì.
An Mục nét mặt dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hằng, bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh. Bộ dáng ông ta như vậy, khiến Lưu Hằng không khỏi có chút hả hê.
-"Tập đoàn Khương Ngạo vốn là một phần chi nhánh hoạt động độc lập được tách ra từ tập đoàn Infinity, hoạt động trên danh nghĩa của người sáng lập...chính là Lưu Hằng tôi đây"
Nói đoạn, Lưu Hằng đánh mắt sang vệ sĩ thân thuộc, anh ta hiểu ý liền lấy từ trong người ra một tờ giấy, hành động gây cho người khác sự hiếu kì.
Nhận lấy tờ giấy từ trong tay vệ sĩ, Lưu Hằng đưa tờ giấy lên cao dưới sự chứng kiến của hàng trăm khách mời.
-"Trên tay tôi là lá đơn chuyển nhượng hợp pháp đã có sẵn chữ kí của tôi. Tôi sẵn sàng dùng tập đoàn Khương Ngạo làm điều kiện trao đổi, đổi lấy Tần Vương"
Cả hội trường xôn xao. Lưu Hằng không phải đang nói đùa?
Tập đoàn Khương Ngạo trên danh nghĩa là công ty con của tập đoàn Infinity - công ty chính thức của gia tộc họ Lưu, tuy chỉ mới tách ra những năm gần đây và còn non trẻ nhưng tên tuổi sớm đã vang xa. Trụ sở chính đặt tại thành Manchester của xứ sở sương mù Anh Quốc. Lĩnh vực kinh doanh của Khương Ngạo là sản xuất xe hơi chạy bằng năng lượng sạch. Đó là lĩnh vực tiềm năng và phát triển mạnh trong tương lai gần. Tập đoàn Khương Ngạo gần như đã chiếm đóng một vị trí nhất định trong số các đế quốc thương mại.
Và Khương Ngạo là giấc mộng Tần gia luôn theo đuổi, muốn có Khương Ngạo để củng cố địa vị.
Vừa nãy họ không nghe lầm chứ?
Lưu Hằng tình nguyện dùng Khương Ngạo đề đổi lấy Tần Vương? Vì một người đàn ông mà bỏ rơi cả một vương quốc xí nghiệp, sẵn sàng chắp tay kính nhường cho kẻ khác?
Như vậy liệu có đáng hay không?
Người không kìm được sự kinh ngạc nhất, không thể không nói Tần Vương. Ánh mắt anh nhìn Lưu Hằng tràn ngập hỉ nộ ái ố.
Người con gái ấy, là người mà anh vô tình cứu giúp trong lúc cô ấy gặp chuyện nguy hiểm cách đây khoảng một tháng trước.
Khoảng thời gian cô ấy bị thương, cả hai có cơ hội tiếp xúc.
Chung đυ.ng ngày một nhiều, dần dà nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ.
Bởi vì, Tần Vương anh đã vô tình đem lòng mình trao cho cô ấy!
Lưu Hằng ung dung bước từng bước uyển chuyển đi về phía Tần Vương. Trước mặt tất cả mọi người, nắm lấy tay anh, cùng Tần Vương tay đan tay. Trong ánh mắt của cô ấy dành cho Tần Vương có biết bao sự nồng nhiệt cùng tin yêu, đôi môi khẽ mở mấp máy, sau cùng là nụ cười hiền hòa.
-"Không phải anh vẫn luôn miệng hỏi em là ai hay sao? Hôm nay anh đã có đáp án rồi đó. Tên đầy đủ của em...Lưu Hằng"
Là Lưu Hằng!
Một nhân vật đại thần khuấy động cả thương giới. Tuổi trẻ tài cao khiến vạn người nể phục.
Chủ tịch kiêm tổng giám đốc đế quốc thương nghiệp tập đoàn Infinity!
Và cũng là người nắm giữ trái tim của Tần Vương. Cô ấy chính là Lưu Hằng.
-"Vương! Giờ anh đã biết thân phận của em. Em chỉ muốn hỏi anh, anh có bằng lòng đi cùng em không?". Lưu Hằng đối với Tần Vương giọng điệu ngọt ngào. Có thể thấy được, cô ấy thật sự rất nghiêm túc.
Tần Vương không đáp, nhưng ánh mắt kiên định và cái gật đầu đồng ý của anh cũng coi như là đáp án dành cho Lưu Hằng.
An Như Khả thấy Tần Vương sắp bị cướp đi mất, lòng không kìm được kích động hét toáng lên. Nước mắt trên mặt cô ta thi nhau rơi xuống, cô ta dùng giọng điệu, thái độ cầu khẩn.
-"Tôi mặc kệ cô là ai. Tần Vương là người đàn ông của An Như Khả tôi. Anh ấy là của tôi, cả đời này vĩnh viễn cũng là của tôi"
Lưu Hằng nắm chặt tay Tần Vương. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn An Như Khả, tràn ngập địch ý.
-"Có nhìn thấy không? Tần Vương anh ấy chính là nguyện ý đi theo tôi, như thế nào lại thành của cô? An Như Khả, Lưu Hằng tôi chúa ghét những kẻ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Vậy nên, cô tốt nhất nên biết điều. Đừng có mà chọc giận tôi"
Dứt lời, Lưu Hằng tay nắm chặt tay Tần Vương, đưa anh đến trước mặt Tần lão gia và Tần phu nhân, thái độ cung kính.
-"Ba mẹ! Con quyết định cùng An gia hủy hôn, mong hai người chấp thuận"
Khác hẳn với thái độ rụt rè khi chưa bắt đầu buổi lễ. Giờ đây, khi có người mình yêu ở bên cạnh, tay nắm chặt tay một chút không rời, Tần Vương như trở thành một người khác, dáng vẻ đường hoàng, điềm đạm vô tình, giọng nói sắc bén đều đều vang xa.
-"Tần lão gia cùng phu nhân! Ắt hẳn khi nãy mọi người đã chứng kiến. Hôm nay con đến đây, chính là muốn xin phép hai bác, cho con cùng Tần Vương được ở bên nhau. Con chấp nhận nhường lại tập đoàn Khương Ngạo để Tần gia tùy ý quyết định"
Tập đoàn Khương Ngạo là mạn sườn quan trọng của tập đoàn Infinity. Đem nhường lại cho Tần gia với cái giá 0 đồng, cũng đồng nghĩa với việc tập đoàn Infinity sẽ đối mặt nguy cơ hứng chịu không ít biến động. Điều này với Lưu Hằng là chưa từng có tiền lệ, là sự nhượng bộ lớn nhất.
Tần phu nhân nhìn An Như Khả, mím môi không nói nên lời. Bởi bà hiểu rõ, trong cuộc đấu này, An Như Khả hoàn toàn thua cuộc.
Tần Vương không hề yêu An Như Khả, Tần phu nhân sao có thể không biết? Nhưng An Như Khả thì khác, cô ta thật sự thích Tần Vương. Đối với Tần phu nhân, cô ta xem bà chẳng khác nào là mẹ ruột, khiến bà cảm thấy vừa ý. Nếu để An Như Khả kia đau khổ vì mối tình đơn phương, Tần phu nhân trong lòng cũng không thoải mái. Bà cứ nghĩ, tình cảm có thể được vun đắp theo thời gian, khi Tần Vương cùng An Như Khả sớm chiều tiếp xúc, có khi sẽ đơm hoa kết trái. Luận về xuất thân gia thế, học vấn, kể cả ngoại hình, An Như Khả cũng được xem là xứng đôi với con trai bà.
Vậy nên, bà cố ý ép buộc Tần Vương vì An Như Khả. Chỉ là không ngờ có một ngày, con trai lại ở trước mặt bà ấy bộc bạch tình cảm, nói rằng nó đã yêu một cô gái khác. Trong lòng vốn đã thiên vị An Như Khả, Tần phu nhân lấy làm tức giận, nhất thời nóng nảy dùng quyền lực uy hϊếp anh từ bỏ người yêu, cùng An Như Khả đính hôn. Nếu không, bà ấy sẽ không để yên cho người con gái đó.
Nay trong lễ đính hôn của con trai, cô gái đó đường đột xuất hiện. Thân phận bại lộ, không ngờ đó lại là người đứng đầu của cả một vương quốc xí nghiệp đệ nhất châu Âu - Lưu Hằng. Luận về ngoại hình, gia thế, tài năng, sự nghiệp, tất thảy An Như Khả không bao giờ có thể bì kịp.
Tần phu nhân đã vận dụng triệt để khả năng để giúp cô ta rồi. Sự việc không thành, cũng không thể trách bà ấy. An Như Khả cuối cùng chỉ là kẻ bại trận.
Người vui nhất có lẽ chính là Tần lão gia - Tần Quý Khiêm.
Lưu gia khuynh thế vang vọng, và người cầm quyền Lưu Hằng chính là mục tiêu cao cả của rất nhiều quý tử hào môn. Dĩ nhiên, Tần gia cũng nằm trong số đó.
Vốn dĩ, Tần Quý Khiêm không đồng ý mối hôn sự với An Thị, chẳng có một chút lợi ích gì. Hình tượng con dâu lí tưởng của ông, điển hình là Lưu Hằng. Ông thích một cô con dâu cá tính, tài giỏi như vậy. Nhưng vì lão bà phu nhân nhà mình, ông mềm lòng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Giờ đây đứng trước mặt ông là một Lưu Hằng bằng xương bằng thịt. Hơn nữa con trai ông còn thành công nắm giữ được trái tim, có được tình yêu của cô ấy. Tần Quý Khiêm e rằng đã sớm đem An Như Khả cùng toàn bộ An gia một mạch dứt khoát vứt bỏ từ lâu, xem như chưa từng tồn tại.
Tần Quý Khiêm biết, con trai ông có được Lưu Hằng, vận mệnh tương lai của Tần gia rạng rỡ sáng ngời như thế nào, tuyệt không thể mường tượng được.
Tần Quý Khiêm vẻ mặt ôn hòa, nghiêm túc không nói. Trái lại, mọi người có thể chắc chắn, ông đã ngầm chấp thuận chuyện giữa Tần Vương và Lưu Hằng.
Qua dịp này, xem ra Tần gia lại như hổ mọc thêm cánh.
An Như Khả điên cuồng làm loạn, vẻ dịu dàng hiếm có trước mặt Tần phu nhân nào đâu còn nữa. Đến cuối cùng, đích thân Tần Quý Khiêm hạ lệnh đuổi khách, An gia cùng An Như Khả đành phải ra về trong sự bẽ mặt.
Bella và các bạn theo dõi từ xa, từ từ tiến lại phía Lưu Hằng và Tần Vương đang đứng. Chuyện đã xảy ra, khiến họ có một phen kinh ngạc lớn.
Lưu Hằng và Tần Vương ở bên nhau!
Chuyện điên rồ hơn, Lưu Hằng cùng Bella là bạn bè thân tín. Mà Tần Vương lại là tri âm tri kỷ kiêm người yêu cũ của Bella.
Mối quan hệ này...khá oái oăm nhỉ? Thật làm cho người khác dở khóc dở cười.
Lưu Hằng ánh mắt rất khá, vậy mà cuối cùng lại nhìn trúng Tần Vương.
-"Chúc mừng hai người!". Bella lên tiếng giải vây cho bầu không khí ngượng ngùng, cất giọng chân thành, thành kính chúc phúc.
Lưu Hằng có lẽ đã sớm biết về mối quan hệ giữa Bella và Tần Vương. Thế lực của Lưu gia hoàn toàn dư thừa khả năng để điều tra việc này.
-"A Mặc! Thật lòng cảm ơn em. Anh vừa nghe Hằng kể về chuyện xưa giữa em và cô ấy. Nếu không nhờ có em, anh và cô ấy sẽ không có ngày hôm nay"
-"Trước mặt em đừng nhắc hai chữ chuyện cũ. Được gặp gỡ và quen biết nhau là duyên kỳ ngộ giữa chúng ta. Anh tìm được hạnh phúc cho mình, em đương nhiên cũng rất vui vẻ. Nhất định anh và Hằng sẽ hạnh phúc trọn đời". Bella không biết hôm nay đã ăn những gì mà miệng lưỡi trơn tru, không chút e ngại.
-"Anh cũng tin rằng em rồi cũng có hạnh phúc cho riêng mình, A Mặc!". Tần Vương nhếch môi.
Ginny và những người khác nhìn nhau một cách quỷ dị.
Chúa ơi! Người yêu cũ đứng chúc mừng cho nhau kìa. Nghe thật muốn nổ lỗ tai.
....._ •• to be continued ••_.....