Lời Gọi Mời Định Mệnh: Bóng Hồng Gai Góc Và Boss Tài Phiệt

Chương 50: Đả đảo trà xanh

Bella hôm nay công việc khá nhàn rỗi, mấy dự án quan trọng của Mặc Thị căn bản cô đã đàm phán xong xuôi với bên đối tác rồi. Vậy nên cô nổi hứng, không hề báo trước, bất ngờ đến tập đoàn quốc tế Tào Thị vi vu một chuyến.

Tào Dịch Thiên đang ngồi trước bàn máy tính, làm việc một cách mải mê. Bella biết rõ điều đó nên khi Thượng Nguyên định vào báo với anh liền bị cô ngăn cản. Bella khẽ mở cửa, cô đi vào phòng mà không để lại một chút tiếng động nào, dường như đó lâu dài cũng đã trở thành một bản năng.

Cũng chính vì thế mà Tào Dịch Thiên vì đang chú tâm vào công việc nên không phát hiện ra. Bella không vội để anh biết, ngồi bắt chân trên sofa theo dõi động thái của anh.

Đàn ông khi làm việc nghiêm túc rất đẹp trai, nhưng qua cái nhìn nhận của Bella thì người đàn ông trước mặt cô dù làm bất cứ việc gì cũng đều đẹp đến điên đảo chúng sinh, đẹp không góc chết, đẹp đến mê người.

Tào Dịch Thiên nếu biết Bella đang thoả sức ngắm mình từ xa, có lẽ anh sẽ tình nguyện giữ nguyên tư thế như thế mãi, không biết cũng được.

** 1 cuộc phỏng vấn nhỏ-------

(Tác giả: Đại tỷ ơi! Lúc gay cấn nào cũng còn tâm trạng đứng ngắm trai được à?

Bella: Trai đẹp là tài nguyên, lãng phí tài nguyên không phải là phong cách của bổn vương

Tác giả: bị nam sắc mê hoặc đến ngu người thì nói đại đi, có chết ai đâu

Bella: [lừ mắt] Nói gì?

Tác giả: À không, không! Nói là đại vương chị quá bá khí đi) - xong xách dép thục mạng chạy mất--------**

Dưới đại sảnh tầng trệt, một người phụ nữ ăn mặc trông có vẻ lả lơi bước vào. Cô ta không thèm nể mặt ai, tiến đến thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài, định bước vào thì bị vệ sĩ chặn lại.

-"Xin lỗi, cô không được đi. Mời sang bên kia"

-"Tránh ra! Có biết tôi là ai không? Tương lai tôi sẽ là chủ nhân của các người thì tại sao thang máy này lại không được đi? Không có thời gian đôi co với mấy người"

Sở dĩ không ai dám ngăn cản Vương Nghi vì e sợ cô ta sẽ đê tiện cho người xử lí bọn họ. Vương Nghi là người dẫn đầu ngũ thiên kim của Trung Quốc.

- "Một là cô dùng thang máy bên kia, hai là chúng tôi tự tay xử lí cô". Hai anh vệ sĩ này rất trung thành với Tào Dịch Thiên.

Vương Nghi nghe thế liền e ngại, cô ta biết vệ sĩ của Tào Dịch Thiên toàn người ưu tú, nói được làm được, chỉ nghe mỗi lệnh của anh mà thôi nên dù tức tối cỡ nào cũng không dám lớn tiếng nữa, giậm mạnh chân bỏ sang thang máy bên kia.

Lên đến tầng cao nhất, Vương Nghi cũng không còn biết phép tắc là khái niệm gì, mở cửa phòng tổng tài tự tiện xông vào.

- "Dịch Thiên! Em nhớ anh quá nên đến đây thăm, chúng ta cùng ăn trưa nha anh". Cô ta chạy lại ôm lấy cánh tay Tào Dịch Thiên giọng nũng nịu.

-"Cút!". Tào Dịch Thiên kinh tởm, gạt mạnh tay cô ta ra, quát lớn.

- "Dịch Thiên! Em yêu anh thật lòng, chẳng lẽ anh không nhận ra hay sao?". Vương Nghi khẩn cầu, quỳ xuống nắm lấy tay anh.

- "Dĩ nhiên tôi nhận ra...". Vương Nghi nghe anh mở miệng như thế liền vội đắc ý, cứ nghĩ kế sách của mình thành công, khẽ nhếch môi.

- "Cô yêu tiền của tôi". Vương Nghi sắc mặt tái đi. Tào Dịch Thiên tuyệt tình thế đấy.

-"Tất cả là tại mày!"

Vương Nghi quan sát thấy Bella đang ngồi trên sofa thản nhiên xem kịch vui, liền tức tối chỉ thẳng mặt cô.

Tào Dịch Thiên tuy đối diện nhưng lại quay lưng về phía cô, nghe Vương Nghi nói thế liền quay người lại, Thái độ thay đổi chóng mặt, phấn khích tiến từng bước về phía sofa ngồi cạnh cô, hoàn toàn xem Vương Nghi như không khí.

- "Là mày câu dẫn anh ấy!"

- "Nếu như không phải anh ta một mực bám dính lấy tôi, cô nghĩ anh ta sẽ có cửa với tôi sao?"

- "..."

Tào Dịch Thiên bỗng dưng vui vẻ ra mặt, cô nói vậy chẳng khác nào ngầm thừa nhận anh chứ.

Vương Nghi nhìn một màn trước mặt mà á khẩu, anh ta có phải Tào Dịch Thiên lạnh lùng bá đạo, không gần nữ sắc trong truyền thuyết không vậy? Nếu người trong phòng lúc này không phải Vương Nghi mà là người khác thì cũng bị làm cho mù con mắt. Nhìn thế nào cũng không phải là người phụ nữ kia câu dẫn Tào Dịch Thiên, mà là Tào Dịch Thiên say đắm người ta nha. Ngạc nhiên hơn đó là, người phụ nữ đó vốn không ưng ý anh. Vương Nghi oán hận, cô ta tốn công phí sức lại chẳng được anh công nhận. Thứ cô ta muốn có lại không được, vậy thì người phụ nữ đó có quyền gì mà chê bai anh?

- "Dịch Thiên! Em và anh quen nhau từ trước, còn cô ta là kẻ đến sau". Vương Nghi giả vờ oan ức.

- "Nếu như trước đó tôi và người cũ không chia tay nhau, anh ta liệu sẽ có cửa sau mà đến hả?"

Bella làm bộ gật gù, bình tĩnh bóc trần sự thật. Từng câu chữ thốt lên đều khiến người ta nể phục, quả là bá đạo!

- "Cô không biết, kẻ đến sau luôn là người thứ ba sao?". Vương Nghi hét vào mặt Bella.

- "Tào Dịch Thiên một khi đã là người đàn ông của Mặc An Lăng tôi đây, thì cho dù tôi đến trước hay đến sau có gì quan trọng?" [Ngưỡng mộ chị quá]

Muốn đấu khẩu với Bella, nhắc nhở trước là nên uốn lưỡi 7 lần.

- "Lần trước đánh bạn tôi bị thương còn chưa tính sổ, nay lại dám vác mặt đến chửi tôi sao? Cô chán sống à?". Bella phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Vương Nghi khiến cô ta sợ đến phát khϊếp, nghiến răng run cầm cập.

- "Dịch Thiên!". Vương Nghi cô ta giọng điệu như sắp khóc nhìn về Tào Dịch Thiên với hi vọng anh sẽ lên tiếng giúp cô ta giải vây.

- "Bớt diễn kịch lại, phiền cô lập tức rời khỏi phòng tôi. Đi ra ngoài!". Tào Dịch Thiên nhếch môi nhìn cô ta hạ lệnh đuổi người, sau đó ngoài lạnh trong ấm nhìn Bella, ánh mắt thật dịu dàng hiếm có.

Vương Nghi đến đây không dám nán lại nữa, như bị ma đuổi mà chạy thật nhanh ra ngoài.

- "Tào Dịch Thiên! Anh quen bánh bèo Vương Nghi đó sao?"

-"Không có, là cô ta mặt dày đòi theo anh!". Bella nghe anh nói thế thầm thở dài trong lòng. Nói Vương Nghi mặt dày mà anh không nhìn lại mình. Hà, lúc ban đầu là ai bám đuôi cô không buông, vứt hết cả liêm sỉ đi hả?

- "An Lăng, em tới đây nãy giờ sao không nói với anh?"

- "Thấy anh bận việc, không tiện làm phiền". Bella chậc lưỡi, nhã nhặn uống trà. Thấy trên bàn có mấy chai nước, nổi hứng chơi trò lật chai.

- "Ai khác có thể không được phép làm phiền, em là ngoại lệ"

- "Mấy cái chiêu trò lấy lòng này, anh học ở đâu vậy? Hửm?". Bella khẽ nghiêng đầu, tay trái nâng lên chầm chậm chạm vào khoé môi anh.

- "Lấy lòng em mà còn cần phải học? Anh đây xem nó như một loại kĩ năng đặc biệt"

Tào Dịch Thiên hướng đến bên môi cô, khẽ ấn một nụ hôn. Một nụ hôn chớp nhoáng nhưng lại khơi gợi lên một thứ tình cảm mãnh liệt. Cô là người từng trãi trong chuyện tình cảm nên hôn căn bản chỉ là chuyện vặt thôi.

Bella dày dặn kinh nghiệm, cố tình đưa khuôn mặt mình ghé sát mặt anh, mũi khẽ chạm vào nhau. Hiếm khi giai nhân chủ động, Tào Dịch Thiên nhắm mắt, đôi môi khẽ hé mở như đang cảm nhận thứ cảm xúc dạt dào đang sôi trào mà phút gần gũi này mang lại. Cô là người phụ nữ đầu tiên và cũng là duy nhất khiến anh có cảm giác ấm áp, lại muốn chiếm hữu thành của riêng mình.

- "Tối nay anh có thời gian không?". Bella bất chợt hỏi, khiến Tào Dịch Thiên ngây ngốc.

- "Có chứ! Nhưng để làm gì?"

- "Ngốc quá!". Bella lắc đầu, môi khẽ nhếch vì mức độ ngây ngốc của anh. Người đàn ông này, mở miệng ra là đòi theo đuổi cô. Vậy mà, khi cô hỏi anh ta có thời gian rảnh rỗi không, ngụ ý quá rõ ràng rồi còn gì. Tào Dịch Thiên, anh cũng có nét đáng yêu đó!

- "Vốn định cùng anh tối nay hẹn nhau, vậy mà anh để làm gì cũng không biết thì thôi vậy!". Bella nói xong định toang bỏ đi thì bị anh nắm tay kéo lại.

- "Anh có thời gian rảnh mà!". Tào Dịch Thiên không biết có phải quá khích không mà nở nụ cười rạng rỡ chân thành. Bella nhìn anh cười mà ngất ngây, đây là lần đầu tiên cô đón nhận nụ cười này từ anh.

Anh cười thật đẹp, khiến cô thoáng qua nhớ về người cũ. Đã từng, đã từng có một người đàn ông cũng dành cho cô một nụ cười chân thành nhất này. Chỉ là nụ cười đó giờ đã là dĩ vãng, của một thời đã qua. Mà đã là quá khứ thì không thể vãn hồi, đồng nghĩa với việc chỉ có hiện tại và...tương lai phía trước mà thôi.

- "Ừm!". Bella ậm ừ rồi vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh.

..._to be continued_...