***
Mãi đến tối hôm đó Bella mới về đến nhà. Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy thanh âm khủng bố phát ra từ phía một trong những người bạn thân của cô - Selena, và cô ấy thì được những người khác vây quanh.
- "Ai, a!". Selena gục mặt, vẻ mặt tuyệt vọng vô cùng. Thế nhưng cô ấy không khóc dù cho có uất ức thế nào chăng nữa.
- "Có chuyện gì vậy, đệ ngũ?". Bella hoảng hốt, vội vàng đi lại hỏi thăm.
- "Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà!". Selena ủ rũ ngước mặt lên nhìn Bella và các bạn.
- "Như thế nào là nghiệp chướng? Cậu thử nói xem, chúng ta tìm cách giải quyết"
-"Số mình đúng là xui xẻo! Khi không lại tự đi tìm chết. Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Nam thị đó, chính là cái tên nam nhân mình đi nhầm phòng ở khách sạn hôm trước á". Selena đưa tay vò vò mái tóc vàng hoe xoăn nhẹ của mình. Nghĩ đến chuyện này làm cô muốn phát điên.
- "Hả?". Cả bốn người kia quay sang nhìn nhau. Oh my God! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- "Anh ta có làm gì cậu không?". Iris xoa xoa mi tâm.
- "Anh ta thì có thể làm gì được mình chứ? Ném cho mình một sấp văn bản dày cộp, bảo dịch mọi thứ tiếng khác sang tiếng Trung, mình làm. Bắt mình chạy lên tầng này xuống tầng kia, mình cũng làm. Bắt đứng nghe anh ta chất vấn chuyện cũ, mình nhẫn nhịn. Ôi, cái số đúng khổ của tôi ơi, chính là bị cái tên khốn đó đày đoạ trả đũa a!". Selena uất ức giải toả nỗi lòng cho khuây khoả.
- "Đúng thật là cái số!". Chuyện đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho Selena thôi. Đúng là cái định mệnh trêu ngươi mà.
- "Đàn ông với chúng ta mà nói là những niềm đau". Swan hình như không hề để ý đến nỗi đau của bạn, đổ thêm muối vào để sát thương.
- "Đi nào, dùng bữa đi! Tối chúng ta đi giải khuây, sẽ tốt cho cậu hơn". Bella có lẽ là người đồng cảm sâu sắc với tâm trạng của Selena lúc này, khẽ vỗ về an ủi.
Ăn tối xong, đợi một lúc rồi Bella dẫn các bạn đến quán ba Ngũ Kiệt. 5 người cùng đến quầy rượu rồi cùng nhau gọi thức uống. Xung quanh lúc này đã có nhiều ánh mắt chú ý đến họ, và người đã mang điều đó đến không ai khác là Swan.
- "Ê, Swan và các bạn kìa!"
-"Nghe nói hình như Swan đã chuyển về đây hoạt động rồi, vậy là chúng ta có thể nhìn thấy cô ấy thường xuyên nha. Lần sau nhất định phải xin chữ ký mới được"
Ngũ đại tài phiệt đang ngồi trên tầng cao nhất của quán và hàn huyên một số chuyện. Chợt nhiên, Tào Dịch Thiên đánh mắt một vòng quan sát phía bên dưới, nhìn sang quầy rượu thì phát hiện thấy giai nhân đang ngồi uống rượu cùng một vài người phụ nữ khác, đoán có thể là bạn của cô ấy. Tâm trạng anh lập tức trở nên phấn khích.
- "Chuẩn bị một căn phòng VIP đi!". Tào Dịch Thiên ra lệnh với vệ sĩ. Đàm Hạo thấy vậy thắc mắc liền nhướn mày hỏi.
- "Làm gì vậy?"
-"Có khách quý". Dứt tiếng, anh cho người xuống mời Bella và các bạn, sau đó vào phòng VIP chờ sẵn.
Trở lại bên phía Bella, trong lúc cô đang ngồi nói chuyện thì bất chợt một vệ sĩ âu phục đen tiến đến chỗ họ, cung kính mời.
- "Các vị tiểu thư, chủ nhân của tôi muốn mời mọi người đến phòng VIP 1"
-"Rồi, hồn oan chết dữ nào nữa rồi mấy cậu ơi!". Selena buồn bã vẫn chưa nguôi, nay nghe thế liền lấy tay che mặt lại.
- "Sao mình có dự cảm chẳng lành vậy?". Swan cũng hùa theo, gật đầu như giã gạo.
-"Thử đi rồi biết". Bella là người liều lĩnh nhất, bỏ ly rượu xuống, ra hiệu cho các bạn cùng đi theo vệ sĩ.
***
Tại phòng VIP 1
Ngũ đại tài phiệt ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã nhâm nhi ly rượu. Cánh cửa phòng mở ra, vệ sĩ bước vào cung kính. Từ ngoài, Bella dẫn đầu các bạn hiên ngang tiến vào. Thấy những người ngồi trong phòng, cô tròn mắt. Còn Iris, Ginny, Swan và Selena cũng chết lặng.
- "Là anh?/ Là cô?". Không hiểu vì sao mà tất cả cùng đồng thanh bất ngờ.
- "An Lăng, em đến rồi!". Tào Dịch Thiên nói.
- "Đoán chắc kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi này là anh mà!". Chỉ có Bella là bình thản ngồi xuống vị trí đối diện với Tào Dịch Thiên. Sau đó quay sang nhìn các bạn, thấy họ vẫn lẳng lặng đứng đó, nghi hoặc hỏi.
- "Các cậu sao vậy?"
-"Là anh ta đó!". Bọn họ đồng lòng chỉ về những người đàn ông ngồi kế bên Tào Dịch Thiên.
- "Anh nào?"
-"Người mình nhầm phòng khách sạn hôm trước". Đến nước này, Bella không thể bình chân như vại được nữa. Cô há miệng nhìn về phía Đàm Hạo, Chu Kiến Tề, Lôi Đình Huân và cả Nam Thần Mặc. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Sao nó vồn vập một lúc vậy?
- "Thiên, cô gái đó đi nhầm phòng tôi hôm trước đấy!". Lôi Đình Huân chỉ vào Swan.
- "Ôi, đây chẳng phải là thư ký riêng của tôi hay sao? Không nghĩ tới em lại cho tôi một màn đặc sắc như vậy đấy!". Nam Thần Mặc cố ý trêu chọc Selena.
- "Nam tổng, chào anh!". Selena nở nụ cười gượng gạo, buông lời hỏi thăm.
- "Chắc có lẽ trong lòng em đang thầm nói xấu tôi?"
-"Làm gì có chứ Nam tổng? Tôi sao có thể nói xấu anh được? Là anh suy nghĩ nhiều rồi". Selena khẩu thị tâm phi, miệng nói là như thế nhưng trong lòng cô đang thầm mang tổ tiên ba đời nhà Nam Thần Mặc hỏi thăm. Nếu anh ta không phải cấp trên của cô, cô đã chẳng ngần ngại gì cho anh ta một bài học. Xem anh ta có nhớ đời hay không?
- "Ngồi đi!". Nam Thần Mặc không làm khó làm dễ cô, chỉ tay vào chỗ chiếc ghế đối diện, ý muốn cô ngồi xuống.
- "Có chuyện gì thì cứ ngồi xuống trước rồi giải quyết. Đứng yên lặng như vậy cũng không phải cách". Bella khẽ thở dài, nhẹ giọng nói với các bạn khiến Tào Dịch Thiên nổi lòng ghen tỵ. Trước mặt anh, cô không bao giờ có cái thái độ như vậy, một câu là mắng, hai câu là chửi. Sao cô lại phân biệt đối xử như vậy chứ?
- "Trái đất này quả thật rất tròn". Chu Kiến Tề nâng ly rượu, khẽ mời Iris. Cô cũng nhẹ gật đầu, nâng ly rượu lên cụng ly rồi uống cạn. Dường như ngoài Tào Dịch Thiên và Bella ra, cũng chỉ có hai người họ là thoải mái với nhau thôi. Mà ngũ đại tài phiệt, cũng nhìn Iris với vẻ mặt như không tin vào mắt mình.
- "Không định giới thiệu nhau một chút sao?". Lôi Đình Huân nhìn 5 người phụ nữ đối diện một cách khá hứng thú. Anh không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
- "Chúng ta không thân tới mức đó". Swan lạnh lùng đáp trả cực gắt.
- "Họ là bạn của em à?". Tào Dịch Thiên hỏi lại cô một lần nữa.
- "Anh có bạn thì tôi cũng có bạn vậy". Thấy chưa, lại giở giọng điệu kiêu ngạo đó ra mà nói chuyện với anh đấy.
- "Không ngờ lại gặp lại cái tên điên này, thật là xui xẻo!". Swan lẩm bẩm một mình nhưng lại đủ để cho toàn bộ mọi người nghe thấy, cả cái "tên điên" trong lời nói của cô cũng vậy. Mọi người đồng thời nhếch môi, khá khen cho câu nói của Swan. Còn Lôi Đình Huân, mặt anh chạy dài hai đường hắc tuyến. Anh nhớ là mình chưa có làm gì cô nha, lại dám mở miệng chửi anh điên? Cô được lắm!
- "Swan à! Cậu cũng quá thật lòng rồi đó". Ginny nhắc nhở Swan nhưng thực chất, cô chính là đang đá xéo Lôi Đình Huân.
- "Swan? Thì ra tên cô là Swan sao? Cái tên này thực sự không hợp với cô cho lắm nhỉ?". Lôi Đình Huân ngượng ngùng nhưng cố tỏ ra là mình ổn.
- "Tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho tôi, hợp hay không cần anh phán xét sao?"
-"Bốp, bốp, bốp". Một tràng pháo tay nồng nhiệt từ Nam Thần Mặc.
- "Hay, cô gái, em nói rất hay!". Nam Thần Mặc thấy có người đả đảo được Lôi Đình Huân, vội khen không ngớt lời.
Lôi Đình Huân, Nam Thần Mặc và Swan với Selena thì nói không ngưng nghỉ, căn phòng vốn yên tĩnh lại bị họ làm cho ồn ào. Thỉnh thoảng thì Iris và Chu Kiến Tề cũng góp vui một chút, nhưng Ginny và Đàm Hạo thì...ừ...ai lên tiếng trước người đó chết trước. Bọn họ nhìn không gay gắt như mấy người kia, nhưng lại không chịu mở miệng. Ginny à! Thường ngày cậu hào hoa lắm mà, sao hôm nay kì lạ vậy?
Đôi bên chạm mặt nhau hết sức căng thẳng. Mãi một lúc sau, xuất hiện ở đâu năm cô gái khác ăn mặc loè loẹt, hở hang trông đến khó coi tuỳ tiện bước vào phòng. Khuôn mặt quá sức bình thường, lại đánh một lớp phấn dày nên cũng coi như là xinh đi. Họ vừa bước vào, mùi nước hoa nồng nặc khiến Bella cau mày, các bạn của cô cũng không dễ chịu gì. Đặc biệt là Ginny, cô bị dị ứng mùi nước hoa quá nồng, nên sinh phản ứng hắc xì liên tục.
5 cô gái đó trông thấy đối tượng, bước lại gần ngũ đại tài phiệt, ngồi cạnh ôm ấp họ. Nhưng mà, chỉ hai trong số họ thành công. Tào Dịch Thiên, Đàm Hạo lẫn Chu Kiến Tề vừa nhìn đã chướng mắt, vội hất tay từ chối mấy người cô ta.
- "Lôi tổng! Em ăn mặc như thế này, anh có vừa lòng không?". Người phụ nữ ngồi cạnh Lôi Đình Huân nũng nịu hỏi, khiến Bella và các bạn không biết nói bất cứ thứ gì ngoài hai chữ: buồn nôn.
- "Nam tổng! Em nhớ anh lắm nha"
-"Tào tổng! Anh sao vậy? Em đến đây là vì anh mà". Cô gái kia không có ý định bỏ cuộc, định cúi người lại gần anh thì bị anh không thương tình đẩy ra, kèm theo đó là một cái ánh mắt sởn gai ốc.
Từ đầu đến cuối, ngũ đại tài phiệt chú ý chỉ có 5 người phụ nữ ngồi đối diện, khiến mấy người cô ta đố kị đến phát điên.
Cô gái muốn câu dẫn Tào Dịch Thiên không như ý đành nén giận đánh giá Bella từ trên xuống dưới, nở nụ cười chế giễu. Mà Bella cô vốn không quan tâm, từ nãy đến giờ cô chỉ nhắm mắt lại định thần, xem cô ta như không khí.
- "Ăn mặc quê mùa như vậy mà cô định ngồi đây quyến rũ Tào tổng sao? Một người cao cao tại thượng như anh ấy cô tuyệt đối không xứng"
-"Cô xứng sao?". Hừ, nực cười thật. Cô ta chê cô quê mùa, vậy mà đồ cô mặc, xe cô chạy đều là những thứ vô cùng có giá trị. Hạng phụ nữ rẻ tiền chuyên đi câu dẫn đàn ông như cô ta, mơ cũng đừng mơ đến những thứ xa xỉ ấy.
- "Chí ít thì cách ăn mặc của tôi không quê mùa như cô. Còn không mau cùng đám bạn của cô rời khỏi đây, đừng quấy rầy chuyện tốt của tôi cùng Tào tổng!". Xem kìa, cô ta cứ như là bà chủ ở đây vậy đó.
Từ bao giờ, mọi người đều hướng mắt về phía Bella và cô gái nọ, chờ xem kịch vui. Rốt cuộc thì ai bản lĩnh hơn ai đây?
- "...". Bella vẫn nhắm mắt, không thèm để ý cô ta.
- "Tôi nói cô có nghe hay không?". Cô ta nói một mình cô ta nghe đó.
Cô ta giơ tay lên, định giáng xuống cho Bella một cái tát, nhưng cô đã nhanh tay chụp lấy cổ tay của cô ta. Bất thình lình đẩy ngã cô ta một cái về phía sau khiến cô ta đau đớn hét lên.
- "Chó điên bao giờ nó cũng thích cắn người nhỉ?". Bella mở mắt, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội vạ quay sang nhìn các bạn, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Thiệt là bá đạo!
- "Cút!". Ginny ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy cô còn lại. Bọn nữ nhân đó khẽ rùng mình một cái rồi hoảng sợ chạy đi ngay. Chọc nhầm người rồi cưng ạ!
Căn phòng lại trở về bầu không khí vốn có. Bella than vãn trong lòng, từ lúc đặt chân đến Trung Quốc này, bao nhiêu cái xui đều đổ lên đầu bọn họ.
- "Hết tâm trạng rồi, về thôi các cậu!". Nói rồi 5 người các cô dứt khoát đứng lên rời đi.
- "Ầm!". Tiếng cánh cửa cọ xát với không khí đóng lại thật lớn khiến ngũ đại tài phiệt một phen giật mình. Phụ nữ phương Tây bây giờ ai cũng bá đạo như vậy sao?
- "Tôi ra ngoài một chút!". Đàm Hạo im lặng nãy giờ đột nhiên đứng lên xin ra ngoài.
Bella và mọi người đã đến cuối hành lang, chuẩn bị xuống tầng dưới. Ginny là người đi sau cùng, bất chợt cô bị một bàn tay níu giữ lại, Bella cùng các bạn đi trước nên không để ý. Quay lại phía sau, Ginny càng ngạc nhiên hơn, chính là Đàm Hạo, người đàn ông luôn làm ra bộ mặt lạnh lùng trước mặt mọi người, anh với Tào Dịch Thiên không hề kém cạnh nhau về mức độ băng lãnh.
Đàm Hạo rút ra một tấm danh thϊếp, đưa cho Ginny.
- "Tôi đưa em danh thϊếp của tôi, em...em...có thể đưa tôi...số điện thoại được không?". Đàm Hạo ấp a ấp úng, ngượng đỏ chín cả mặt. Con người anh lạnh như một tảng băng là sự thật. Việc chủ động làm quen với một cô gái, đã vậy giữa hai người lần đầu tiên gặp mặt cũng trong tình huống khó xử, khiến anh phải lấy hết dũng khí mới dám làm như vậy. Chính Đàm Hạo cũng không hiểu tại sao, bản thân anh lại muốn làm ra cái trò này nữa thì Ginny có thắc mắc như thế nào cũng chẳng thể nào hiểu được.
- "Hả?". Ginny chấn động thật sự. Lúc nãy, rõ ràng là cô với Đàm Hạo nửa lời cũng không nói với nhau, khác nào nước sông không phạm nước giếng. Giờ anh lại chủ động xin số điện thoại làm quen sao? Nếu đang đi giữa đường mà gặp một người đàn ông muốn làm quen với mình, cô sẽ thấy thoải mái hơn bây giờ nhiều.
- "Em...có thể nào...đưa tôi số điện thoại được không?". Đàm Hạo bị cô hỏi lại như thế, mặt đỏ lại càng đỏ. Biểu cảm của anh, phải nói là có nét đáng yêu trong bộ dáng lạnh lùng.
- "Ơ...được!". Ginny nhận lấy một mẩu giấy ghi chú mà Đàm Hạo đưa cho cô cùng một chiếc bút máy, đôi bàn tay điêu luyện viết lên đó một hàng chữ số. Xong lại đưa nó cho anh.
- "Tôi họ Đàm, còn em?"
-"Tôi họ Tư Đồ, nhưng mọi người vẫn thường hay gọi tôi là Ginny"
- "Cô Tư Đồ! Vậy...chúng ta hẹn nhau sau. Tạm biệt!". Đàm Hạo đỏ mặt tía tai, ngay khi nói xong liền gật đầu chào Ginny một cái, rồi từng bước trở về phòng.
Vì cuộc nói chuyện vừa rồi mà Ginny phải để các bạn đợi lâu. Đến lúc khi ra xe, bọn họ mới hỏi cô.
- "Chuyện gì mà ra trễ vậy?"
-"À, mình nói chuyện với người ta một chút mà"
-"Cái gì?". Bạn bè song phẳng với nhau, Ginny cũng không thích việc dối lừa ai nên cô cứ thế nói thẳng ra.
- "Nói chuyện đúng lúc ghê ha. Sao nãy trong phòng không nói?". Bọn họ chỉ nghĩ là nói chuyện thông thường chứ không nghĩ đến là nói chuyện làm quen.
Trở lại 5 phút trước, tại phòng VIP 1
Đàm Hạo sau khi hỏi thăm con gái người ta cho thoả lòng thì sải bước mở cửa vào phòng. Đám bạn thân của anh chẳng hề nghi ngờ gì, cho là anh có chuyện riêng cần giải quyết nên không ai nói gì.
- "Cậu nói cô gái đó là thư ký mới của cậu à? Có được việc không đấy?". Vừa vào anh đã nghe Chu Kiến Tề hỏi Nam Thần Mặc.
- "Quá giỏi là đằng khác. Tôi thử năng lực, để cô ấy làm đủ thứ chuyện mà. Đưa cô ấy một sấp tài liệu khoảng 5, 6 thứ tiếng nước ngoài, nếu là thư kí trước đây chắc chắn còn khó khăn trong quá trình dịch. Nào ngờ, cô ấy làm quá trơn tru luôn". Nam Thần Mặc vừa uống rượu, vừa cười nói.
- "Vậy chứng tỏ cô ấy học vấn uyên thâm rồi!". Những người khác cũng chăm chú lắng nghe.
- "Dĩ nhiên, tốt nghiệp Harvard năm 17 tuổi mà không uyên thâm sao được? Đến tôi còn kinh ngạc mà". Nam Thần Mặc lắc lắc đầu.
- "Ô, vậy cậu thử đoán xem, mấy người kia có khi nào cũng tài giỏi giống cô thư kí của cậu không?"
-"Nhìn cái cách họ phản bác chúng ta cũng đủ hiểu, đoán cái gì nữa?"
-"An Lăng của tôi là phó tổng giám đốc Mặc thị". Ai nói gì, Tào Dịch Thiên cũng không quên khen ngợi giai nhân anh nhìn trúng. [Tôi chưa cho phép mà, ai là An Lăng của anh vậy?]
- "Nhưng dù gì đi nữa, họ thật kì lạ đúng không? Không nghĩ lại trùng hợp là bạn thân của nhau". Đàm Hạo bấy giờ mới mở miệng này.
- "Cạn!". Cả 5 người đàn ông cùng cạn ly, họ có quá nhiều chuyện có thể nói với nhau rồi.
***
Thời gian còn sớm, những lúc thế này, âm nhạc cũng là một món quà tuyệt vời để làm dịu tâm trạng. Swan bỏ tiền ra bao một phòng Tổng thống của karaoke Tường Thán. Thật kì lạ, có lẽ vì có một người bạn như Swan là siêu sao âm nhạc nên trong nhóm họ ai cũng hát được. Mặc dù hát hay thì cũng chỉ một hai người nhưng những người còn lại cũng gọi là biết hát. Họ cứ chơi, cứ hát như thế đến hơn 23h mới về đến nhà.
....._•• to be continued ••_.....