Người ở khách sạn Phong Diệp nghe thấy tiếng động bên trong nhưng không mở cửa để ngăn cản.
Hai bên đều là người mà họ không thể trêu chọc, chỉ có thể im lặng giả điếc. Một tiếng sau, đám người của Giang Thành mới dẫn Chu Tân Nguyệt rời khỏi đó, sắc mặt của họ đều rất kỳ lạ, đặc biệt là Chu Tân Nguyệt, khi ra ngoài còn lấy tay che mặt, lộ ra vẻ chán ghét.
Quá thảm!
Đến mức Dương Vĩnh Gia đã khóc vài lần.
Chu Tân Nguyệt vô ý nhìn qua Giang Thành, cô ấy bỗng dưng phát hiện ra chính mình có chút không nhận ra anh, vì sao Giang Thành có thể thay đổi nhiều đến như vậy? Hơn nữa, làm cách nào mà Giang Thành có thể mời đoàn chuyên gia của Bệnh Viện Tổng Hợp tới đây, ngay cả Dương Hán Chương đều không thể mời được.
Vì việc này trong lòng cô ấy cảm thấy rất biết ơn Giang Thành.
Về phần bí mật của Giang Thành, cô ấy cũng không muốn biết, biết quá nhiều đối với cô ấy sẽ không tốt.
Trong phòng.
Cả người Dương Vĩnh Gia đầy vật dơ bẩn đang nằm trong phòng tắm, cả người của hắn đã không còn chút sức lực, toàn thân bủn rủn, ánh mắt đầy tuyệt vọng, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng bị sỉ nhục đến như vậy, mùi hôi thối bốc lên, xộc vào trong mũi làm hắn cảm thấy buồn nôn, Dương Vĩnh Gia không ngừng nôn khan.
"Giang Thành!!"
"Tao với mày không đội trời chung!"
Dương Vĩnh Gia khó khăn gọi cho cha mình là Dương Hán Chương, ông ta đã rất tức giận và nói: "Cái gì? Là người của Từ Quốc Trung làm sao?"
Nghe xong, Dương Hán Chương nói liền ba từ: "Được, được, được."
Lúc trước ông ta không muốn trêu chọc Từ Quốc Trung mà thôi, nhưng không có nghĩa là ông ta sợ Từ Quốc Trung, hiện giờ đàn em của Từ Quốc Trung lại dám bắt nạt mình đến mức này, Dương Hán Chương cảm thấy cần phải cho Từ Quốc Trung nhìn thấy năng lực của ông ta!
"Bây giờ cha sẽ kêu người đón con trở về, chuyện này cha chuẩn bị nhờ ông ngoại con ra mặt."
Ánh mắt Dương Vĩnh Gia sáng lên.
Sở dĩ Dương Hán Chương có thể đặt chân ở thành phố Lâm Châu này, là vì phần lớn ông ta được bên vợ ủng hộ, nếu không ông ta đã sớm bị bầy sói xé xác chỉ còn lại bộ xương khô rồi.
Cúp điện thoại.
Mặt Dương Hán Chương hiện lên vẻ tức giận.
Người của Từ Quốc Trung thật sự là quá đáng lại dám cưỡi, ị phân lên đầu của con trai hắn, cơn tức này ông ta không thể nuốt vào!
Ông ta hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại về Tân Hải.
Người ở thành phố Lâm Châu đồn rằng sau lưng Dương Hán Chương có một nhân vật lớn chống lưng, thật ra cũng không phải giả, lúc trước cha vợ của Dương Hán Chương được xếp vào top mười người giàu có của tỉnh Giang Nam, hiện nay tuy không có tên trong danh sách nhưng thế lực của ông ta đều dồn hết vào thế lực ngầm, còn là chư hầu một phương ở Tân Hải (*).
(*) chư hầu một phương: có nghĩa là một thế lực lớn ở một khu vực nào đó.
So với Từ Quốc Trung có thể nói muốn theo mà không kịp.
Hơn nữa ông cụ rất thương đứa con gái bảo bối của ông ấy, yêu ai yêu cả đường đi (*), chính vì vậy, ông cụ cũng cực kỳ yêu thích Dương Vĩnh Gia.
(*) Yêu ai yêu cả đường đi: yêu một người nào đó thì yêu luôn cả người thân của họ.
"Cha!"
"Vĩnh Gia đã gặp phải một số rắc rối, Từ Quốc Trung thật sự là khinh người quá đáng!"
Tân Hải.
Ông cụ Mạnh Ngạn Thăng đang nằm phơi nắng trong sân biệt thự, sau khi nghe điện thoại của Dương Hán Chương liền ngồi bật dậy, giữa hai lông mày mơ hồ có một tia tức giận nhảy lên: "Cậu đang nói cái gì vậy? Người của Từ Quốc Trung sao dám làm chuyện này!"
"Tốt lắm, tôi biết rồi, gửi tư liệu của mấy người kia cho tôi, tôi sẽ lo liệu."
Ánh mắt Mạnh Ngạn Thăng hiện lên vẻ sắc bén.
Ông ấy chỉ mới thoái vị có vài năm, vậy mà Từ Quốc Trung lại quên đi sự khủng bố của ông ấy.
Thật tốt.
Đúng lúc có thể nhân cơ hội này để dọn sạch những trở ngại cho mấy đứa con trai của ông ấy vừa mới lên nắm quyền tài sản của gia tộc nhà họ Mạnh, tiến thẳng vào trung tâm của thành phố Lâm Châu.
...
Giang Thành không biết rằng chính mình đã bị nhắm vào.
Anh đến bệnh viện gặp Hoàng Mai và được biết nhóm chuyên gia đã thảo luận ra một kế hoạch gần như hoàn hảo, chẳng qua cần tiêu phí một số tiền lớn, đối với điều này Giang Thành rất đơn giản, anh thản nhiên nói: "Tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh là được, tất cả bao nhiêu tiền đều tính cho tôi."
Chu Tân Nguyệt không biết phải cảm ơn Giang Thành như thế nào.
Hai người đứng ở trong hành lang, Giang Thành cười nói: "Chuyện này chị không cần phải lo lắng, tôi có quen với một người rất giàu, người đó và tôi có quan hệ rất tốt."
"Đúng rồi, chuyện này không thể để cho dì biết nhé, hiểu không?"
Chu Tân Nguyệt do dự một chút rồi gật đầu, cô ấy biết Giang Thành lo lắng là mẹ sẽ hối hận sau khi biết chuyện này, chỉ riêng việc điều trị đã tốn hơn mấy triệu nhân dân tệ, đối với một người thế hệ trước như mẹ thì việc này rất khó có thể tiếp nhận, Chu Tân Nguyệt nói: "Giang Thành, cậu có muốn tiếp tục thuê căn phòng kia nữa không?"
Vừa nói xong, Chu Tân Nguyệt cảm thấy mình đã sai.
Hiện tại, Giang Thành đâu cần phải thuê phòng nữa, tiền của anh còn nhiều hơn cả gia đình cô ấy, chỉ riêng tiền chữa bệnh thôi là có thể mua mấy căn nhà còn tốt hơn căn phòng mà cô ấy đã cho thuê, cô ấy vội vàng lắc đầu nói: "Quên đi, về sau nhà của tôi cũng là nhà của cậu, căn phòng kia vĩnh viễn đều giữ lại cho cậu."
"Được!" Giang Thành cười nói.
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng cảm nhận qua hương vị gia đình, chỉ khi ở chỗ dì Hoàng anh mới cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng.
Đối với Giang Thành, sự đảm bảo của Chu Tân Nguyệt chắc chắn là một tin khiến anh vui vẻ.
Sau khi xong việc bên này.
Rốt cuộc Giang Thành cũng trở về trường học, chỉ là mấy ngày kế tiếp anh vẫn không có nhìn thấy Lâm Thanh Nhã đi học, điều này khiến Giang Thành có suy đoán trong lòng.
Sau giờ học.
Một bóng người xinh đẹp đứng ở cửa lớp.
La Thủ Thành từ trong lớp cười cợt nhả đi tới, cha hắn là thư ký khoa Lý, điều kiện bản thân hắn cũng tốt nên đã làm xiêu lòng không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường, vừa nhìn thấy bóng người xinh đẹp ở cửa liền mở to mắt cười nói: "Em gái, em khiến tôi không thể nào quên, không bằng chúng ta trao đổi WeChat đi?"
Liễu Yên Vũ đến đây.
Nghe được lời nói của La Thủ Thành, Liễu Yên Vũ nghiêng người xin lỗi nói: "Xin lỗi đàn anh, em tới đây để tìm anh Giang Thành, anh ấy có ở đây không?"
Mặt La Thủ Thành xanh mét.
Bình thường có không ít nữ sinh đến tìm hắn, cho tới bây giờ hắn chưa có gặp qua nữ sinh nào chủ động tìm Giang Thành, nhưng hôm nay đến tìm Giang Thành lại là một đàn em ưu tú như thế, thậm chí La Thủ Thành đã xem Liễu Yên Vũ là mục tiêu kế tiếp, mặt hắn tuy rằng đang cười tươi, nhưng trong mắt đã lóe lên một tia sắc bén: "Giang Thành? Em nói là tên rác rưởi kia à? Nó không ở đây?"
Về phần Giang Thành có ở đây hay không, La Thủ Thành cũng mặc kệ, hắn nói không ở đây thì sẽ là không ở đây.
Đôi mắt đẹp của Liễu Yên Vũ khẽ nheo lại, sau khi nghe nói như thế thì vẻ mặt hơi hơi lộ ra mất mác, La Thủ Thành thấy thế nói: "Giang Thành là bạn cùng lớp của anh, như vậy đi... Trước hết em kết bạn Wechat với anh đi, nếu nó trở về thì anh sẽ báo trước cho em, được không?"
Trong lòng La Thủ Thành tươi cười như hoa nở.
Cũng không biết tên Giang Thành này vận đào hoa như thế nào, thế nhưng lại làm cho nữ sinh có cấp bậc hoa khôi học đường này tự mình đến tìm hắn.
Bất quá...
Từ này về sau cô sẽ là của hắn!
Chỉ cần có Wechat của Liễu Yên Vũ, La Thủ Thành không lo lắng liệu cô có cắn câu hay không, dù sao từ trước tới giờ chưa từng xảy ra chuyện vụt mất khỏi tầm tay của hắn.
Liễu Yên Vũ mím môi.
Hình như cũng chỉ có biện pháp đó, cô mở Wechat chuẩn bị quét mã QR để thêm bạn với La Thủ Thành, bỗng nhiên có một bàn tay trực tiếp cướp đi điện thoại của cô, đồng thời còn đẩy La Thủ Thành ra vì hắn đang chắn đường vào lớp: "Tránh ra, mày đang chắn đường của tao."
Liễu Yên Vũ thấy thế, đang muốn lấy điện thoại lại thì nhìn thấy thì ra là Giang Thành, sau đó cô cười rạng rỡ.
"Anh Giang!"
Sắc mặt La Thủ Thành hiện lên vẻ khó coi.
Tên rác rưởi Giang Thành này lại dám xô đẩy hắn, quả thực là ăn gan báo, La Thủ Thành đẩy ngược lại Giang Thành: "M* nó, mày tưởng mày giỏi lắm sao, tao nói cho mày biết, mày muốn ở yên trong cái trường này thì phải nghe lời tao, cút đi!"
"Nếu không thì tao sẽ cho người đuổi mày ra khỏi trường!"