Điều này so với gϊếŧ chết ông ta còn muốn dày vò hơn!
Nhà tù là nơi như thế nào? Căn bản không phải nơi dành cho người ở, hơn nữa ông ta biết, một số tội phạm bị giam trong nhà tù là bị ông ta tống vào, nếu họ biết chuyện này, Văn Cảnh Đường có thể tưởng tượng kết cục của ông ta sẽ thê thảm như thế nào.
Văn Cảnh Đường nhìn về phía Giang Thành theo bản năng.
Giang Thành đã muốn đứng lên, anh duỗi thắt lưng: "Thật nhàm chán, không chịu nổi một đòn."
Anh bước ra khỏi cửa, không một ai dám ngăn cản.
Văn tam gia, một nhân vật truyền kì nổi lên từ mười năm trước cứ như vậy mà kết thúc, thuộc hạ của ông ta giờ như rắn mất đầu, đứng im một chỗ, Từ Quốc Trung hơi kích động, ông ta biết cơ hội của mình đã đến. Nếu có thể thâu tóm được thế lực của Văn Cảnh Đường, Từ Quốc Trung sẽ trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở Lâm Châu.
Đây chính là thời đại của ông ta!
Đi ra đến cửa, Giang Thành quay đầu nhìn lại Lâm Thanh Nhã: "Đi theo tôi..."
Nhìn thấy bộ dạng mất tự nhiên của Lâm Thanh Nhã, Lâm Quảng Minh trực tiếp đẩy cô, không nể mặt trầm giọng nói: "Anh Thành kêu con đi thì con phải đi, đừng giả bộ đơn thuần. Dùng tốt kiến
thức cha đã dạy để hầu hạ anh Thành thật tốt, biết chưa?"
Nước mắt trong suốt từ trong mắt Lâm Thanh Nhã không ngừng chảy xuống.
Khoảng thời gian học đại học tốt đẹp mà cô đã từng có, sẽ tùy tiện biến mất.
Lâm Thanh Nhã theo sau Giang Thành như một con rối, Giang Thành đi phía trước không nói một lời, những người đòi nợ dưới lầu dường như biết Giang Thành không dễ chọc vào nên đã để hai người Giang Thành đi qua.
Điều gì sẽ xảy ra với Văn Cảnh Đường?
Giang Thành không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.
Anh đưa Lâm Thanh Nhã đến bệnh viện, vết thương của Lâm Thanh Nhã đều là vết thương ngoài da, không có tổn thương đến gân cốt, bác sĩ oán giận nói: “Anh cũng thật là, ngay cả bạn gái mình cũng không bảo vệ tốt, cũng chính là cô gái này kiên cường, nếu đổi thành cô gái khác, đã sớm la sống la chết”.
Giang Thành xấu hổ sờ mũi.
Ra khỏi bệnh viện.
Lâm Thanh Nhã vẫn cúi đầu không dám nhìn Giang Thành, Giang Thành cũng không nghĩ tới muốn nói chuyện với Lâm Thanh Nhã, trực tiếp đưa cô đến Hilton: "Lấy chứng minh thư ra, anh sẽ đặt phòng cho em nghỉ ngơi."
Nhìn thấy Lâm Thanh Nhã chậm rãi nuốt nước bọt, Giang Thành lắc đầu lấy chứng minh thư của mình ra đặt phòng.
"Phòng tổng thống, cám ơn."
Lâm Thanh Nhã cúi đầu rơi lệ, chẳng lẽ là Giang Thành một chút cũng không thể đợi được?
Như cũ vẫn là phòng tổng thống giống trước kia, Giang Thành có vẻ hoảng hốt đứng trước cửa sổ sát sàn, thấy Lâm Thanh Nhã vẫn đứng ở một bên, Giang Thành cau mày nói: "Em đi tắm trước, lát nữa anh dẫn em đi mua mấy bộ quần áo mới."
Lâm Thanh Nhã im lặng gật đầu.
Trong phòng tắm.
Những giọt nước rơi trên cơ thể thâm tím của Lâm Thanh Nhã. Cô cắn khăn mặt để ngăn mình khóc thành tiếng, hóa ra Giang Thành luôn quan tâm đến cô, nhưng cô chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của Giang Thành, thậm chí còn rất chán ghét anh, xúc phạm anh, rốt cuộc bây giờ đến lượt Giang Thành trừng phạt cô sao?
Lâm Thanh Nhã khịt mũi, cái gì nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.
Lau khô thân thể xong, cô liếc nhìn mình qua gương trong phòng tắm, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì có lẽ thân thể này sớm đã được trao cho Giang Thành. Lâm Thanh Nhã bất lực nhận ra rằng có lẽ đây là số mệnh của cô.
Về phần trở thành bạn gái của Giang Thành, Lâm Thanh Nhã có nằm mơ cũng không dám.
Cũng không đủ tư cách để mơ mộng.
Lúc này, Giang Thành không còn là tên rác rưởi Giang Thành như trước, mà là tồn tại một cách mà cô không có khả năng với tới!
Lâm Thanh Nhã điều chỉnh lại tâm trạng, quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, cô khẩn trương liếc nhìn trong phòng khách, phát hiện Giang Thành thế nhưng đang ngủ trên ghế sô pha, còn có tiếng ngáy nhẹ, hiển nhiên không phải đang giả vờ ngủ.
Tất cả sự không cam lòng cùng ủy khuất trong lòng Lâm Thanh Nhã bùng phát vào lúc này!
Vì cái gì?
Vì cái gì mà anh đối xử tốt với em như vậy?
Em không xứng đáng!
Bây giờ xem ra Giang Thành không hề nghĩ tới việc chiếm lấy thân thể của cô, mà là thật sự đưa cô đi nghỉ ngơi, càng như vậy Lâm Thanh Nhã càng thêm chán ghét cô của trước đây, cô lập tức ngã quỵ xuống, ngồi xổm trên mặt đất, không tiếng động khóc lên.
Cuồng loạn nói.
"Giang Thành..."
"Em hối hận... Em thực sự hối hận..."
"Anh có thể tha thứ cho em không..."
Lâm Thanh Nhã thì thào, khóc một hồi lâu, cũng không biết bản thân làm sao mà ngủ thϊếp đi, khi tỉnh lại liền phát hiện mình đã nằm ở trên giường, đột nhiên xóc mạnh chăn bông lên, ánh mắt kích động nhìn xung quanh, trong lòng có chút mất mác, không biết Giang Thành đã đi từ lúc nào, đầu giường còn đặt bữa sáng nóng hầm hập.
Cô cầm ly sữa đậu nành còn ấm với vẻ mặt phức tạp.
…
Giang Thành không vội trở lại trường học.
Anh trở về căn nhà mà trước đây thuê mấy trăm tệ, sau khi ra khỏi cô nhi viện, Giang Thành đã thuê căn phòng này ở, cẩn thận tính ra thì đã qua nhiều năm, Giang Thành vẫn còn chút cảm tình với nơi này.
Giang Thành đi lại trong phòng.
Chính là không biết hôm nay thế nào mà không liên lạc được với dì chủ nhà. Nhắc đến dì của chủ nhà này, Giang Thành vẫn rất biết ơn. Vào những ngày lễ, dì Hoàng luôn tặng đồ cho Giang Thành, đa số đều là đồ ăn, lễ mừng năm mới còn lì xì cho Giang Thành.
Sau khi Giang Thành do dự một hồi, anh gọi cho dì Hoàng.
"Alo, cậu là..."
Người đối diện hiển nhiên không phải là dì Hoàng.
Đó là một cô gái trẻ, nghe giọng nói khoảng chừng chỉ có hai mươi tuổi, ngay lập tức Giang Thành nhận ra rằng cô ấy là con gái của dì Hoàng, Chu Tân Nguyệt. Từ nhỏ, Chu Tân Nguyệt đã không có cha, cô ấy cùng dì Hoàng sống nương tựa lẫn nhau. Vì lớn lên thiếu tình thương của cha mà cô ấy trở nên già dặn hơn. Đừng nhìn cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng thật ra trách nhiệm cô ấy mang trên người không ít.
Giang Thành thu hồi suy nghĩ của mình, nhanh chóng nói: "Tôi là người thuê phòng Giang Thành, dì Hoàng đâu?"
Thời điểm Chu Tân Nguyệt nghe nói đó là Giang Thành, giọng điệu của cô ấy đột nhiên trở nên không tốt, nói: "Thì ra là cậu à. Nếu cậu muốn tiếp tục thuê phòng, về sau tiền thuê sẽ nhiều hơn một trăm tệ. Mẹ tôi bây giờ đang nằm trong bệnh viện, tôi không có thời gian để nói với cậu."
Giang Thành sửng sốt.
Thân thể Dì Hoàng vẫn luôn tốt, sao lại nhập viện?
“Bây giờ hai người đang ở bệnh viện nào, tôi lập tức đến ngay, nói cho tôi biết dì bị bệnh gì, để tôi tìm cách giải quyết.” Trong lòng Giang Thành lúc này cũng nóng như lửa đốt, anh không thể trơ mắt nhìn dì Hoàng nằm trên giường bệnh được. Anh cảm thấy chính mình nên làm chút gì đó.
"Xùy!"
"Cậu? Cậu vẫn nên chăm sóc bản thân thật tốt đi. Sau này nhớ thêm 100 tệ tiền thuê nhà là được. Bệnh tình của mẹ tôi có nói với cậu cũng giúp không được, nên tôi cũng lười nói với cậu." Giọng Chu Tân Nguyệt lộ vẻ khinh thường, nhưng Giang Thành không tức giận, anh biết Chu Tân Nguyệt tuy miệng lưỡi như dao nhưng trong lòng lại mềm như đậu phụ, thực ra tấm lòng rất tốt, anh giải thích: "Cô ở bệnh viện nào, tôi sẽ mua ít hoa quả đến thăm dì Hoàng."
"Bệnh viện Nhân Dân Số 5, cứ như vậy, tôi còn có việc, không nhiều lời với cậu nữa."
Chu Tân Nguyệt lưu loát cúp điện thoại.
Ánh mắt Giang Thành hiện lên vẻ lo lắng, tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là cầu nguyện dì Hoàng chỉ bị bệnh nhẹ, anh không dám chậm trễ thời gian, tùy tiện mua một ít hoa quả dưới lầu, đi thẳng đến bệnh viện Nhân Dân Số 5.
Bệnh viện Nhân Dân Số 5.
“Ai là người nhà của Hoàng Mai, theo tôi lại đây, tôi có chuyện muốn nói.” Bác sĩ vẫy tay.
Chu Tân Nguyệt đi đến cuối hành lang, bác sĩ đưa giấy chẩn đoán bệnh cho Chu Tân Nguyệt, nhỏ giọng nói vài câu, lắc đầu nói: "Tình trạng của mẹ cô ngày càng xấu đi. Bệnh viện chúng tôi không có biện pháp."
"Thừa dịp bà còn có thể đi lại, không bằng đưa bà đi thư giãn."
Chu Tân Nguyệt lập tức suy sụp.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên, bác sĩ đã rời đi, nước mắt của Chu Tân Nguyệt không ngừng chảy ra.
Bầu trời như đang sập xuống!