Liễu Chẩm Thanh rũ mắt, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, người khác không nhìn ra được biểu cảm của y, chỉ nghĩ là y bị dọa sợ.
Cẩm Lý ở gần nhất, lại nghe thấy chủ tử tự lẩm bẩm nói một mình.
“Sau khi nhị cẩu đắc thế lại dám nửa đêm đi đào mồ… cẩn thận ta quay ra đi mách lẻo với đại ca ngươi, mất công lúc trước ta cứu cái mạng nhỏ của ngươi, đúng là nhóc không có lương tâm.”
Cẩm Lý ngạc nhiên nhìn chủ tử, đầu của chủ tử hỏng thật rồi.
“Các ngươi…… Các ngươi đừng nói nữa, chủ tử không thoải mái……”
Tình huống như vậy, hai tên kia tất nhiên rất đắc ý, còn nghĩ Liễu Chẩm Thanh đang xúc động cái gì. Ai ngờ Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu: “Ờ, biết rồi, vậy các ngươi cũng cẩn thận một chút, đều là người của Liễu gia, mọi người đều nhận được đãi ngộ giống nhau thôi. Nói không chừng ngày nào đó tâm trạng của Hoắc tướng quân không tốt lại đi bắt gọn cả đám chúng ta đấy!”
Kết quả lời này vừa nói ra, hai người lập tức ôm bụng cười ha hả: “Quả nhiên không nhớ rõ cái gì hết.”
“Thật là buồn cười, cứ cho là hắn tàn nhẫn thì cũng sẽ không đi tìm bọn ta gây sự, bọn ta nào có chọc ghẹo hắn, cả ngày quấy rầy hắn như ngươi.”
“Hả?” Lần này Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm giác có cái gì đó không đúng.
Vẻ mặt của hai người đầy vẻ châm chọc, nói bằng giọng cực kỳ sỉ nhục: “Đồ đoạn tụ chết tiệt nhà người, chẳng lẽ đã quên chuyện hai năm trước bản thân vừa gặp đã yêu Hoắc tướng quân, còn thổ lộ trước mặt mọi người sao?”
“Mấy năm nay, Hoắc tướng quân phàm là ở kinh thành, ngươi sẽ dây dưa quấn lấy người ta, không phải đi tướng quân phủ thì chính là đi quân doanh, theo đuổi trắng trợn táo bạo, thật sự không biết nên nói lá gan của ngươi lớn hay là không có đầu óc mới được.”
“Người trong kinh thành đều biết ngươi là một kẻ si tình, nếu ta mà là Hoắc tướng quân thì đã sớm chém ngươi một đao. Rõ ràng là kẻ thù truyền kiếp mà còn dám có loại vọng tưởng này, đúng là kẻ điên. Có thể cứu ngươi về cũng đã coi như hắn nhân từ.”
Liễu Chẩm Thanh:... Bọn họ đang nói cái gì? Hình như ta bị ảo giác.
Binh thư bên gối, đoạn hội thoại kỳ cục giữa quản gia và gã sai vặt, những ánh mắt kỳ lạ của quân Hoắc gia…
Và biểu cảm “y mất trí nhớ, còn có chuyện tốt thế này”.
Liễu Chẩm Thanh:!!!!!
Gương mặt trắng bệch của Liễu Chẩm Thanh dần nổi lên vệt đỏ, cuối cùng nhanh chóng lan ra cả khuôn mặt, không phải thẹn thùng, là mẹ nó xã chết(*)!
(*)Xã chết: làm một việc gì đó quá xấu hổ, quá mất mặt tới nỗi không biết nên sống tiếp ra sao nữa
Trong mắt thằng nhóc Hoắc Phong Liệt, cái thân phận mới này của y đã trở thành đối tượng si mê hắn ư!
Ông trời ơi! Ông mau tới đón tôi đi, mau lên, vé máy bay tôi trả.
Này cmn nghe còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả chuyện đào mồ quật mả là sao! Trái tim bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ suýt ngừng đập luôn có được không?!
Vòng yêu hận tình thù đáng chết này, có cần phải quanh co như vậy không!
……
Lúc nhiệm vụ đã hoàn thành, hai huynh đệ Mạc Vũ và Mạc Kỳ trở về phủ tướng quân để báo cáo.
Trong đó có một việc cần dò hỏi ý tứ của tướng quân.
“Người của chúng ta đang tìm vật chứng tàn lưu trên núi thì phát hiện có một chỗ chôn vàng bạc, không biết là ít đồ bọn kia để lại hay là tài vật ngoài ý muốn.” Mạc Vũ thưa.
“Ta đoán, kể cả là tài vật ngoài ý muốn thì cũng là thứ không rõ lai lịch, phàm là thứ sạch sẽ thì ai lại đi chôn trong núi chứ.” Mạc Kỳ nói.
Hoắc Phong Liệt đang nhìn sa bàn nên không nghĩ nhiều, hắn nói thẳng: “Giao cho
phủ doãn, không có người báo mất thì sung công luôn.”
“Vâng!”
Trước khi đi, Mạc Kỳ còn khựng lại một lúc, nhủ thầm không phải là đồ của tên kia đấy chứ. Rốt cuộc lúc gặp, hiếm khi lại thấy vẻ đơn giản của y. Nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng lắm, tiểu thiếu gia kia không có khái niệm gì về tiền bạc, mỗi ngày mang trang sức trên người đều không trùng lặp, đôi khi để rơi cũng chẳng biết, sao có thể đang mải chạy trốn còn biết đào hố chôn tiền. Nhưng mà cứ giao cho phủ doãn để tìm người bị mất của, nếu đúng là y thì vừa vặn trả lại.
Ngày hôm sau, nhị gia và tam gia của Liễu gia tới phủ doãn để hỏi chuyện bắt cóc, vừa lúc được hỏi về tài vật vô chủ kia. Hai người vừa thấy quần áo rách tung tóe bên ngoài đã biết là của ai, nhưng nghe nói nếu không tìm được chủ thì sẽ dung công cho quân Hoắc gia thì lập tức lấy lòng, nói với phủ doãn là có thể sung công. Tiền tài ấy mà, đều là vật ngoài thân thôi.
Bên kia, Liễu Chẩm Thanh đang ngủ đến trời đất tối tăm chợt bừng tỉnh từ trong mộng. Y đỡ trán, lẩm bẩm nói: “May chỉ là mơ. Cái gì mà đào mồ, cái gì mà điên cuồng theo đuổi tình yêu toàn là giả, ha ha ha ha… Móa! Sao có thể là giả! Binh thư trong lòng của tên kia còn được đặt ở cách đó không xa kia kìa!”
Mệt tim quá, hủy diệt hết đi!
Liễu Chẩm Thanh đắp chăn, tiếp tục vùi đầu ngủ, lòng thầm thề sẽ nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, lên kế hoạch tất cả, sau đó im lặng rời xa chốn kinh thành.
Tuy không biết tiền tài mà nguyên thân có có thể mang đi bao nhiêu, nhưng có tiền vốn cưới vợ y chôn trên núi đã đủ để mở ra cuộc sống mới cho y.
Y muốn cao chạy xa bay! Đừng có ai ngăn y!