Thừa Tướng Sống Lại Chỉ Muốn Buông Bỏ

Chương 7: Cái mối quan hệ ái hận tình cừu khốn nạn này!

Hai người nghe mà rầu rĩ, sau đó lại nhìn Liễu Chẩm Thanh đầy vẻ đồng cảm.

Cẩm Lý phẫn hận nói: “Chủ tử mất trí nhớ cũng là do bọn họ làm hại, chắc chắn là bọn họ tìm người tới bắt cóc chủ tử.”

Quản gia thở dài một hơi, nói: “Lúc ấy bọn ta đều tưởng lúc thiếu gia ra ngoài thì ngoài ý muốn kẻ cướp theo dõi. Lúc chúng đòi tiền chuộc, ta đã nói với nhị gia, tam gia và lão gia là cứ trực tiếp giao tiền chuộc như vậy quá nguy hiểm, nhưng hai vị gia sợ lão gia lớn tuổi không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên đã toàn quyền phụ trách, không thể ngăn cản nổi. Không ngờ giao xong tiền chuộc, kẻ cướp lại nuốt lời. Nếu không phải đã bắt được chúng, bọn ta cũng không biết hóa ra là có người cố ý thuê sát thủ! Còn lừa giao tiền chuộc, quả thực là quá đáng giận! Nhưng lão nô cũng không phải đang giải thích hộ hai vị gia, chuyện này thật sự không giống chuyện bọn họ sẽ làm.”

Chuyện hạ độc trước đó thì không dám nói, nhưng chuyện bắt cóc, nếu thật sự muốn làm thì bao nhiêu năm trước đây đã sớm làm rồi, cần gì chờ tới tận bây giờ, nhưng chắc chắn là cố ý kéo dài thời gian thật.

Chuyện thuê sát thủ gϊếŧ người được ngụy trang thành bắt cóc, đúng thật là người của Liễu gia có thể được trừ bỏ hiềm nghi. Nhưng nếu hung thủ là người mà Liễu Tiêu Trúc quen, chuyện này Liễu Chẩm Thanh chẳng cần phí sức đã nghĩ ra: Rất có thể gần đây sắp xảy ra chuyện gì đó, hoặc là vài ngày trước y đã đắc tội kẻ nào nên mới dẫn tới việc đối phương cố ý thuê sát thủ gϊếŧ người.

Liễu Chẩm Thanh có tò mò với chuyện này, nhưng y vẫn tuân theo nguyên tắc mặc kệ chẳng quan tâm, dù gì y đã mất trí nhớ rồi, cũng không cần phát biểu ý kiến.

Quản gia bị Cẩm Lý ồn ào đến đau đầu, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Lần này ít nhiều nhờ có quân Hoắc gia cứu giúp, đợi trở về, nhất định lão gia sẽ trịnh trọng cảm tạ.”

Vừa nói đến đây, Cẩm Lý đã hưng phấn: “Đúng rồi, đây không phải là “anh hùng cứu mỹ nhân” trong thoại bản hay viết sao? Chủ tử, người có gặp Hoắc tướng quân không?”

Tiểu tử sai vặt này không biết dùng từ thì đừng có dùng, cái này mà gọi là anh hùng cứu mỹ nhân à? Lại nói, sao hắn lại hưng phấn như vậy?

Liễu Chẩm Thanh tiếp tục mặc kệ, mờ mịt.JPG

“Quên mất là chủ tử mất trí nhớ, thật đáng tiếc.” Cẩm Lý thở dài.

Quản gia tỉnh táo hơn, vẻ mặt hoàn toàn giống hệt Mạc Kỳ, đều là “còn có chuyện tốt như thế này à”: “Khụ khụ khụ, rốt cuộc mối quan hệ sâu xa giữa hai nhà quá khó xử, vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn, không nhớ rõ cũng không quan trọng. Chúng ta nhớ rõ trả ơn là được.”

“Sao có thể như vậy, người ta chính là Trấn Quốc đại tướng quân uy vũ, hơn nữa rõ ràng chủ tử …” Cẩm Lý còn chưa nói xong thì đã bị quản gia hung hăng trừng một cái: “Bản thân người sùng bái thì đi mà báo danh gia nhập vào quân Hoắc gia đi, đừng lôi kéo chủ tử của ngươi làm xằng làm bậy.”

Cẩm Lý nhìn vẻ mặt mờ mịt của Liễu Chẩm Thanh, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng dưới uy áp của quản gia, hắn đành nói: “Chủ tử, người không có gì muốn hỏi ta sao?”

Tuy trong lòng Liễu Chẩm Thanh thầm nghi ngờ thái độ của bọn họ, nhưng nói thật là y cũng không thật sự muốn biết.

“Ta có một vấn đề.”

Hai mắt của Cẩm Lý lập tức sáng lấp lánh.

“Tên của ngươi là ta đặt cho à?” Rốt cuộc Liễu Chẩm Thanh đã hỏi ra miệng.

Cẩm Lý sửng sốt, sau đó gật gật đầu.

Liễu Chẩm Thanh vừa lòng nói: “Tên này khá tốt, tới đây, xoay một vòng cho ta xem.”

Cẩm Lý bị kéo xoay một vòng đần cả mặt, chủ tử nhà ta đang làm gì vậy? Đầu óc bị hỏng à?

Lúc trở về Liễu phủ đã có người đón ở cửa, nhìn dáng vẻ kia thì có vẻ cả nhà đều ở đây, chẳng qua biểu cảm rất khác nhau, không có mấy ai thật lòng. Thông qua vị trí đứng, tuổi và cách ăn mặc thì cơ bản có thể đoán ra thân phận, nhưng Liễu Chẩm Thanh lười gọi bọn họ, cho nên y dứt khoát giả bộ bày ra vẻ bất an do mất trí nhớ, dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn mọi người.

“Đứa nhỏ này chịu khổ rồi, trên người… xem ra bị thương không ít, mau để nhị thúc xem, đợi lát nữa chúng ta kiểm tra kỹ càng rồi điều trị, dùng thuốc tốt nhất.”

Liễu Chẩm Thanh: Nhị gia mèo khóc chuột giả bộ từ bi của Liễu gia.

“Bảo ngươi ngày thường đừng chạy loạn, giờ ầm ĩ tới mức cả nhà gà chó không yên, nhỡ làm kinh động đến tổ phụ ngươi thì sao bây giờ? Đúng là một đứa không hiểu chuyện.”

Liễu Chẩm Thanh: Tam gia hay nổi giận, không có đầu óc của Liễu gia.

Ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh trực tiếp chuyển hướng sang Liễu lão gia.

Lúc Liễu lão gia tóc hoa râm nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh thì thân thể run nhè nhẹ, rõ ràng là có chút kích động, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự uy nghiêm như cũ.

“Sao lại thế này? Đứng mà không nói một câu.” Lão gia tử nhìn lướt qua y từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi.

Quản gia chạy nhanh đến thấp giọng thì thầm vài câu, sắc mặt của lão gia tử đột ngột thay đổi, vung tay lên để mọi người đừng có nói nhiều nữa, tất cả đi vào đại sảnh rồi nói. Sau khi Cẩm Lý đỡ Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống, lão lại không để những người khác ngồi xuống. Mọi người hai mặt nhìn nhau, tận đến lúc lão gia tử hạ lệnh bảo quản gia kể rõ tình hình của Liễu Chẩm Thanh một lần nữa, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi xuất sắc ngoạn mục.