Hôm nay đã là ngày thứ ba Lưu Lan rời đi, Tống Quốc An đã đến tập đoàn Tống thị giúp Tống Tranh xử lý công việc một thời gian, hiện giờ việc của anh chính là tập trung tìm Lưu Lan, chỉ mới mấy ngày Tống Tranh đã gầy hẳn đi, quầng thâm ở hai mắt cũng rõ rệt vô cùng. Mỗi ngày anh vẫn đậu xe trước quán cà phê chờ đợi cô, Triệu Hoàng Phú bất ngờ gọi đến, người mà anh không ngờ tới lại là người có tin tức tốt báo cho anh biết: “Tống Tranh! Cậu mau cảm ơn tớ đi nào, tớ đã phải hy sinh thân mình để có được tin tức của vợ cậu đấy.”
Tống Tranh vừa nghe có tin tức của Lưu Lan liền ngồi thẳng lưng, ánh mắt lóe lên tia hy vọng khẩn trương hỏi: “Có tin gì cậu mau nói đi.”
“Tớ đã hỏi thăm mấy cô diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, từ miệng bọn họ biết được một nơi, nơi đó chuyên dành cho các diễn viên, ca sĩ ở ngay cả đám chó săn cũng không mò tới được vì nó vô cùng kín đáo, riêng tư, an ninh rất tốt, có cả đường tắt nếu như bị theo đuôi nữa kìa, tớ còn hỏi thăm những người ở khu đó quả thật Trương Minh Nguyệt đang ở đấy.” Triệu Hoàng Phú vui vẻ báo tin. Đấy, cứ nói anh đào hoa, lừa tình con nhà người ta nhưng không phải nhờ cái tính đào hoa này đã giúp được cả hai người bạn thân của mình tìm được vợ đó sao? Hơn nữa anh cũng đâu lừa tình gì người ta, là bọn họ tự đâm đầu vào anh đấy thôi.
“Cậu mau gửi địa chỉ cho tớ, nếu như cậu biết rõ con đường tắt kia cũng chỉ cho tớ biết đi.” Tống Tranh vui mừng ra mặt, cuối cùng cũng có tin về Lưu Lan rồi.
Triệu Hoàng Phú nhanh chóng gửi mọi thứ cho bạn thân của mình, trước khi cúp máy còn than thở, tỏ vẻ đáng thương: “Sau chuyện này cậu nhất định phải trả ơn cho tớ đàng hoàng đấy, tớ đã vì cậu và Trọng Hưng mà hy sinh tấm thân ngọc ngà này.”
“Căn biệt thự phía nam tớ vừa mới mua cho cậu đấy, cảm ơn cậu đã giúp tớ một việc lớn như thế.” Tống Tranh nói xong liền cúp máy chạy xe đến địa chỉ Triệu Hoàng Phú vừa gửi, anh không muốn nghe Triệu thiếu gia nói về tấm thân của mình nữa đâu, chơi chung cũng đã gần mười năm rồi anh còn lạ gì cái tính của người bạn thân này nữa chứ. Bề ngoài hay đi trêu hoa ghẹo nguyệt là thế nhưng thật chất vẫn còn là xử nam, ngay cả nụ hôn đầu còn chưa mất.
Lưu Lan lạnh nhạt, hờ hững đáp lại: “Anh đừng theo đuổi tôi, tốn công vô ích thôi, tôi sẽ không yêu ai nữa, sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội bước vào trái tim của mình.”
Tống Tranh vẫn ngoan cố, kiên quyết muốn theo đuổi lại Lưu Lan: “Cho dù em có nói như thế nào, từ chối ra sao thì anh vẫn sẽ theo đuổi em.” Anh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện bèn nói ngay cho cô biết: “Mẹ bị bệnh rồi, em có thể dành chút thời gian đến thăm bà ấy không? Em cũng biết mẹ miệng cứng lòng mềm mà, hiện tại mẹ rất muốn gặp em. Bác sĩ nói mẹ mắc tâm bệnh, người có thể chữa khỏi tâm bệnh của mẹ chỉ có em mà thôi.”
Lưu Lan nghe Hà Yên Thư bị bệnh thì lo lắng không thôi, cô rất muốn ngay lập tức đến thăm bà nhưng chỉ cần nghĩ đến khi gặp bà cô lại không biết phải đối mặt như thế nào? Lưu Lan nào còn mặt mũi để gặp Hà Yên Thư chứ? Cô cắn khóe môi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ đến thăm mẹ của anh nhưng không phải bây giờ, anh hãy quay về đi, tôi còn phải vào trong nấu bữa trưa, đừng đến đây tìm tôi, tôi hứa với anh là tôi sẽ không trốn tránh anh nữa, được rồi chứ?”
Tống Tranh cũng không muốn ở đây ép buộc Lưu Lan khiến cho cô khó chịu, anh mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần em không trốn tránh anh nữa là rất tốt rồi.”
Lưu Lan nhanh chóng sải bước đi vào bên trong, cô không dám đứng đây thêm giây phút nào nữa, cô sợ bản thân lại mềm lòng với Tống Tranh mất.
- -------------------------------------------------
Lưu gia
Đào Cẩm Xuân nghe người làm báo người đàn ông lúc trước lại đến tìm, bà thấp thỏm, lo sợ, vội đi nhanh ra bên ngoài kéo ông ta đến cửa hàng bánh gần đó để nói chuyện.
Bà nhìn người đàn ông trước mặt bằng cặp mắt đằng đằng sát khí: “Ông lại muốn cái gì?”
Người đàn ông trung niên cười cười chống cằm nhìn Đào Cẩm Xuân: “Tôi nghĩ bà phải biết rõ tôi muốn cái gì.”
“Số tiền kia còn không đủ hay sao? Bây giờ tôi không còn tiền nữa, ông có làm gì cũng vô dụng thôi.” Đào Cẩm Xuân trừng mắt đáp lại, không có chuyện bà lại đưa thêm tiền đâu.
“Thế à? Thế thì tôi đành tìm con gái của bà vậy, con gái của bà lớn lên trông cũng xinh xắn đó, thật không biết…” Người đàn ông xoa xoa cằm, nở một nụ cười gian xảo.
Đào Cẩm Xuân vừa nghe đã hiểu được ý tứ của ông ta, bà giận dữ quát: “Ngô Đại Sơn! Ông dẹp ngay cái suy nghĩ đê tiện, ghê tởm đó cho tôi, nó là con gái ruột của ông đó.”