Phục Ưng

Chương 2.2: Bạn ngồi cùng bàn

Ở trường tư thục Gia Kỳ, không chỉ giáo viên được yêu cầu ăn mặc đúng quy định, mà các nội quy về cách ăn mặc và kiểu tóc của học sinh càng nghiêm khắc hơn.

Đồng phục giống nhau thì không cần phải nói, kiểu tóc của nữ sinh cũng phải buộc cao, khăn choàng không được buông lỏng vì nó sẽ tạo cảm giác lười nhác.

Tô Miểu nhận được bộ đồng phục học sinh thanh lịch là một áo vest nhỏ và váy xếp ly từ bộ phận hậu cần, trong lòng cô có chút phấn khích.

Môi trường học tập ở nơi này hoàn toàn khác với trường trung học Bắc Khê 1. Mỗi một bạn học mà cô gặp dường như đều mỉm cười vui vẻ và đang thảo luận về các vấn đề khác nhau.

Hào phóng, lịch sự, có năng lực…

Sẽ không bắt nạt người khác, không xô đẩy, càng không đánh người.

Tô Miểu bước thẳng đến phòng thay đồ nữ ở cuối hành lang để thay quần áo.

Cô nóng lòng muốn gặp những bạn học mới.

Bên ngoài căn phòng, giọng nói của các cô gái trò chuyện bằng tiếng phổ thông và tiếng địa phương lần lượt truyền đến...

“Mình nghe nói là có một học sinh chuyển đến từ trường trung học Bắc Khê 1.”

“Trời ơi, cái trường kia… Mấy năm nay, tiêu chuẩn tuyển học sinh của Gia Kỳ thật sự một lời khó nói hết, chim muông nơi nào cũng đều thu nhận vào.”

“Hơn nữa mình còn nghe nói cô ta là một tên trộm. Trước đây, rất nhiều đồ đạc của mấy nữ sinh trong lớp đều bị cô ta lấy đi, còn có người nói cô ta quyến rũ đàn ông nữa.”

“Cậu tìm hiểu ở đâu vậy?”

“Trên diễn đàn bàn tán, ngay cả diễn đàn trường học của bọn họ cũng đánh nát cô ấy, còn có một mớ lịch sử đen tối khác.”

“Sao loại người này lại vào được trường học của chúng ta chứ! Trường học không điều tra sao!”

“Còn chẳng phải do mẹ cô ta dụ dỗ cha của Tần Tư Nguyên sao? Tần Tư Nguyên tức điên lên luôn, nói nếu cô ta dám chuyển qua đây thì nhất định xử cô ấy một trận.”

“Dám chọc cặp song sinh này, cô ta tiêu đời rồi.”

“Dù sao chúng ta cứ mặc kệ cô ta đi, đừng đối đầu với Tần Tư Nguyên.”

Hai tay Tô Miểu nắm chặt cặp sách, đầu ngón tay trắng bệch, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.

Trái tim lạnh đi một nửa.

Không tốt hơn chút nào.

Thế giới này… vĩnh viễn không bao giờ trở nên tốt đẹp hơn.



Vài phút sau, Chu Thanh Hoa dẫn cô vào phòng học, lớp học đang ồn ào náo nhiệt, nhưng vào lúc cô bước vào cửa thì đột nhiên yên lặng đến mức dường như cả thế giới đã mất hết tiếng động.

Trong lòng mỗi người đều có một giả thiết đặt ra cho học sinh vừa chuyển trường với những lịch sử đen tối vây quanh – u ám, co rúm như lũ chuột băng qua đường không thấy được ánh sáng...

Tuy nhiên, tất cả các giả thiết ban đầu đều sụp đổ ầm ầm khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Đôi lông mày nhạt như dãy núi xa xăm, làn da trắng lạnh và chiếc cổ thon dài, mang lại cảm giác mỏng manh, yếu đuối và dễ vỡ. Đôi mắt đen láy lấp lánh nước như thủy tinh, khuôn mặt sáng ngời và thanh thoát.

Gần một nửa bạn học đều chìm đắm trong vẻ đẹp toát ra kia khiến bọn họ cảm thấy nghẹt thở, nhất thời quên đi mọi thành kiến với cô trước đây.

Ở hàng ghế đầu, Tần Tư Nguyên lặng lẽ đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt cô, cô ta dần siết chặt cây bút trong tay...

Còn anh trai sinh đôi của cô ta, Tần Tư Dương, đang làm bài ở hàng ghế sau, ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô gái, trong mắt hiện lên một tia gợn sóng không dễ nhận ra.

Trên bục giảng, giọng nói của Tô Miểu bình tĩnh như nước đọng, cô tự giới thiệu về mình, nhưng bản thân đang nói gì thì chính cô cũng không biết nữa.

Nói gì cũng không còn quan trọng.

Các bạn học đang nhìn cô bằng ánh mắt quá quen thuộc, tựa như những con chó sói trong đêm tối, dường như muốn lột sạch cô.

Chu Thanh Hoa nói với Tô Miểu: “Lớp học thường xuyên tổ chức thảo luận nên mọi người không có vị trí cố định. Vật dụng cá nhân để trong phòng giữ đồ ở bên cạnh, nhất định đừng để đồ trong ngăn kéo lớp học qua đêm, cẩn thận bị trộm.”

Khi cô giáo nói xong hai từ cuối cùng kia, có nam sinh bật cười ác ý rồi lập tức che miệng lại giả vờ như ho khan.