Phục Ưng

Chương 1.1: Tồi tệ

Thành phố C - một thành phố mà người ta khó có thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc.

Những cây cầu vượt vắt chồng lên nhau cùng các tuyến đường sắt len lỏi giữa những tòa nhà mang đến cảm giác về một thế giới khoa học viễn tưởng tập trung vào công nghệ cao.

Nhưng nếu có một vị thần cầm kính lúp lên và cẩn thận quan sát thành phố tương lai tràn đầy khoa học kỹ thuật này, ông ta sẽ nhìn thấy được vô số những toà nhà và con hẻm cũ kỹ vào thập niên 90 dày đặc như những mạch máu đen.

Hoàng hôn buông xuống trên mặt sông, Tô Miểu bước từng bước một lên chín mươi ba bậc thang quanh co.

Khi cô quay đầu lại, cầu thang uốn lượn như một con giun đất trên sườn dốc, đây là con đường duy nhất mà mỗi ngày tan học cô đều phải đi qua.

Xa xa là dòng sông Gia Lăng đang chảy xiết.

Tô Miểu đứng trước tòa nhà Đồng Tử, cô không về nhà ngay mà lại ngồi bó gối nhìn hai đứa trẻ đang chơi bắn bi trong một góc tòa nhà.

Một viên bi lăn đến dưới chân cô, bị đôi giày thể thao trắng cũ kỹ nhưng sạch sẽ của cô giẫm lên.

Đứa nhỏ chạy tới, ngón tay gãi gãi trên mặt, sau đó không chút kiêng kỵ gì hét lớn: “Mẹ tôi nói mẹ chị là gái mát xa, dẫn đàn ông về nhà, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ.”

Tô Miểu đang giẫm lên viên bi, nhẹ nhàng đá một phát, viên bi lăn xuống chín mươi ba bậc thang quanh co rồi biến mất không thấy đâu cả.

Đứa bé chạy về nhà khóc lóc mách lẻo, không lâu sau, một giọng nói the thé khó nghe của người phụ nữ phát ra từ trong tòa nhà, bà ta đang nói bóng nói gió.

Tô Miểu dựa lưng vào vách tường, kiên nhẫn chờ đợi.

Cho đến nửa tiếng sau, khi nghe thấy tiếng mở cửa quen thuộc phát ra từ trên lầu, cô mới cất bước đi lên.

Mẹ Tô Thanh Dao tiễn người đàn ông mặc vest ra khỏi cửa, vừa đi vừa dịu dàng nói mấy lời ngọt ngào với ông ta.

Người đàn ông vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn duyên dáng của bà, gật đầu đồng ý.

“Chào chú Tần, hẹn gặp lại chú.”

Khi bước ngang qua hai người, Tô Miểu cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn bình thản như một vũng nước đọng.

Trong căn phòng nhỏ chưa đến sáu mươi mét vuông, Tô Miểu dọn dẹp gọn gàng những ly rượu vang đỏ trên bàn và đổ sạch gạt tàn thuốc.

Sau khi tiễn người đi, Tô Thanh Dao bước vào nhà nói với Tô Miểu: “Chú Tần đã giúp con hoàn thành thủ tục chuyển trường rồi.”

“Chuyển đến trường nào ạ?”

“Trường trung học tư thục Gia Kỳ.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Nếu con không xị mặt ra mỗi khi gặp chú Tần thì mẹ cũng cảm ơn con lắm rồi.”

Tô Miểu nhẹ giọng đáp: “Con không xị mặt, vẻ mặt của con bình thường vẫn như vậy rồi.”

“Cứ như suốt ngày úp mặt vào những lá bài xì phé vậy, con có biết mẹ đã phải giúp con làm bao nhiêu chuyện không.”

“Con xin lỗi mẹ.”

Tô Miểu cũng không chán ghét chú Tần, chỉ là cô không thể mỉm cười nổi.

“Mẹ chẳng hiểu tại sao con cứ nhất quyết đòi chuyển trường. Trường trung học Bắc Khê 1 có gì không tốt, con còn đang học ở lớp trọng điểm ban A, lại là người học giỏi nhất lớp. Lúc làm thủ tục, giáo viên chủ nhiệm vẫn muốn giữ con lại, nói con là một hạt giống tốt.”

“Trường trung học Bắc Khê 1 rất lộn xộn, con muốn chuyển đến một ngôi trường tốt hơn.”

“Tính khí của con cũng cao ngạo thật! Con nhà lính, tính nhà quan, nhìn xem chúng ta đang ở chỗ tồi tàn thế nào, trong con hẻm nghèo nhất thành phố đó, con còn muốn đến học ở trường quý tộc.”

Tô Miểu cầm ly rượu vang đỏ đến bồn nước rửa sạch sẽ, không nói lời nào.

Tô Thanh Dao càng mắng càng hăng: “Mẹ đây không ngại xấu hổ đi nhờ vả người ta kiếm tương lai cho con, vừa mới ở bên ngoài nghe thấy người ta mắng mình vài câu thì lại bực bội đến mức không đánh được cái rắm nào.”

“Con xin lỗi mẹ.”

Tô Thanh Dao càng tức giận hơn khi nhìn thấy dáng vẻ nén giận của cô, rốt cuộc đây có phải là con gái ruột của mình không vậy!

Bà bước tới rửa tay, Tô Miểu vội vàng kéo tay áo đang xắn xuống, che lại hình xăm trên cánh tay.

Vài phút sau, bà thay quần áo và đến cửa tiệm mát xa chân làm việc, Tô Miểu ngồi dựa vào bức tường cạnh cửa sổ, dùng điện thoại tìm kiếm thông tin trường trung học tư thục Gia Kỳ.

Những hình ảnh hiện ra ở ngay trang chủ của trường, Tô Miểu lập tức cảm thấy điều kiện cơ sở vật chất của trường này rất tốt...

Đây còn là trường trung học tư thục có lực lượng giáo viên giỏi nhất ở thành phố C, có tỷ lệ học sinh ghi danh rất cao, là một môi trường cực kỳ tốt.

Cổng trường to lớn với những bức tường trắng đỏ, những tòa nhà có kiến trúc theo phong cách châu Âu, những phòng học đa phương tiện rộng rãi, cùng với các bạn học nam nữ đều mặc đồng phục học sinh như những bộ tây trang nhỏ.

Cảm nhận được nụ cười duyên dáng và xinh đẹp trên khuôn mặt của các chàng trai và cô gái trong mấy tấm ảnh quảng cáo tuyển sinh, trong lòng Tô Miểu bắt đầu mong chờ.

Nếu so sánh trường trung học tư thục này với trường trung học Bắc Khê 1 hỗn loạn kia thì có thể nói giống như thiên đường và địa ngục vậy.

Trước đây, mỗi ngày đi học ở Bắc Khê 1 đều là những ngày sống trong địa ngục của Tô Miểu.

Tuy nhiên, đối với một trường tư thục như Gia Kỳ thì học phí chắc chắn không hề rẻ.

Mẹ cô chỉ là một chuyên viên trong tiệm mát xa chân, bà không đủ khả năng chi trả tiền học phí cao như vậy cùng các khoản phí linh tinh khác, tiền học phí tất nhiên đều do chú Tần chi trả.

Tô Miểu nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, nhìn từng gợn sóng lăn tăn trên sông Gia Lăng ở phía xa.

Bốn bức tường chật hẹp ở nơi này khiến người ta không thở nổi, cô thật sự ghen tị với những con mòng biển đang bay lượn ngoài xa kia.