Dung Dung rất khó xử.
Hắn không muốn tách khỏi gia gia.
Nhưng hắn cũng không muốn để cho các vị cảnh sát tỷ tỷ phải khổ sở, không muốn để cho gia gia phải phiền não.
Cho nên ban đêm hôm qua, khi các gia gia thương lượng không ra kết quả, hắn mới nói cho gia gia biết, hắn muốn đi Phúc Lợi Viện.
Hắn kiên định nói với gia gia:
- Trong Hồ Ly viện có rất nhiều tiểu bằng hữu, Dung Dung có thể kết giao với rất nhiều bằng hữu tốt, có thể cùng bọn họ ăn cơm đi ngủ, Dung Dung rất nhớ.
Chỉ là hắn còn không khống chế được nước mắt của mình, nói nói, hai mắt đã đỏ lên.
Lúc ấy, các gia gia gần như muốn dẫn theo hắn rời khỏi nơi này, nhưng...
Dung Dung nghĩ, nếu bọn họ đi thì nhất định sẽ rất khổ sở với tỷ tỷ cảnh sát.
Gia gia cũng rõ ràng, nếu như chính là như vậy, thì sĩ quan Tiểu Lưu nhất định phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, chịu xử lý.
Cho nên, bọn họ cuối cùng vẫn không rời khỏi.
Đồng thời bắt đầu chuẩn bị cho Dung Dung đi Phúc Lợi Viện.
Các gia gia xin trợ cấp sinh hoạt cho cư dân vùng núi, buổi sáng lúc 6 giờ chính thức đến đây.
Bọn họ có tiền, hôm nay trước kia, Dung Dung đang quấn lấy gia gia dẫn hắn đi ra ngoài, đi ngân hàng lấy tiền, sau đó đi cắt tóc, mua sữa bò.
Lúc đầu, gia gia còn tính dẫn hắn đi mua chút thứ khác, nhưng thời gian có chút không kịp, bọn họ đã trở về trước.
Cảnh sát nhỏ nhìn bọn họ, vừa bực mình vừa buồn cười:
- Sao các ngươi biết nên đi đâu cắt tóc chứ?
Dung Dung nói:
- Hôm qua lúc tản bộ bên ngoài phát hiện.
Hắn nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ, ta nguyện ý cắt tóc.
Hắn cũng nguyện ý đi Hồ Ly Viện.
Không muốn làm cho tỷ tỷ khó xử, càng không muốn để gia gia cãi nhau.
Cảnh sát nhỏ nhắn cười cười, duỗi tay ra, nhận lấy Dung Dung:
- Không cần sốt ruột hớt tóc phát, ngươi cho phép hớt tóc phát khô à?
Dung Dung lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn đáng yêu đang rối loạn theo.
Thật mát mẻ thoải mái!
Dung Dung lớn tiếng nói:
- Hớt tóc quá đẹp, ta cảm giác đầu trở nên nhẹ hơn.
Viên cảnh sát nhỏ nhắn cười cười, ôm chặt lấy hắn, Dung Dung còn nói:
- Tỷ tỷ cảnh sát, gia gia viết tờ giấy, dán ở cửa phòng làm việc.
Studio của ta sao?
Dung Dung gật đầu:
- Vâng.
Tỷ tỷ không thấy đâu.
Cảnh sát nhỏ Lưu Liên ôm hắn vào:
- Mau vào ăn điểm tâm, chờ một chút còn phải đi xem phòng ở.
Trong phòng ăn, Dung Dung ngồi trên ghế, mở một loạt sữa bò ra, chia cho mọi người:
- Gia gia một người, cảnh sát tỷ tỷ một.
Tiểu bệ hạ lại một lần nữa tham gia đại yến quần thần, đồ ăn đặc sắc lần này là một người một hộp sữa bò meo.
Đồng sự cảnh sát tiểu Lưu vừa vặn đi ngang qua:
- À, lúc nào đó trong quán cơm có thêm món ăn mới này, Tiểu Lưu, cho ta ăn thử.
Dung Dung suy nghĩ một chút, nâng một nửa sữa bò mà mình uống lên cho hắn thử.
Cảnh sát Tiểu Lưu đẩy đồng sự kia ra:
- Cút...
Không thể nói những lời như vậy trước mặt trẻ con, cảnh quan Tiểu Lưu dừng một chút:
- Mời ngươi đi xa một chút, Dung Dung này cho ta.
Các đồng sự cười nói rồi đi xa.
Dung Dung phân phát sữa bò xong, Vệ Bình Dã lấy trứng luộc đã bóc sạch đặt ở trước mặt hắn.
Dung Dung ngẩng đầu lên:
- Gia gia, ta ăn mì sợi bao, ngươi quên rồi à?
Gia gia chưa ký, mì bao là lúc ra khỏi cửa ăn, hiện tại tiểu bệ hạ có đói bụng không?
Dung Dung sờ sờ bụng nhỏ, nghiêm túc cảm thụ một cái:
- Gia gia, ta thật sự không đói bụng.
Vệ Bình Dã mở quả trứng gà ra:
- Ăn một nửa, chính là một chút, gia gia và ngươi chia nhau.
Được rồi.
Dung Dung ngoan ngoãn ăn trứng gà, gia gia nói hắn đói bụng, hắn đang đói bụng.
Sau khi ăn sáng xong, cảnh sát Tiểu Lưu đang dẫn bọn họ đi xem phòng nghỉ ngơi một chút.
Cô không lái xe mà là thay quần áo, chuẩn bị dẫn bọn họ ngồi xe công cộng giao thông.
Các gia gia không bài xích thứ hiện đại, ngược lại vui vẻ học tập, tiểu Lưu cảnh sát cũng muốn dạy bọn họ một chút trước khi bọn họ rời khỏi.
Dung Dung đứng ở trước trạm dừng giao thông công cộng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh dấu lộ tuyến và đài cao.
Cảnh quan nhỏ hỏi hắn:
- Dung Dung, ngươi thấy hiểu không?
Dung Dung nghiêm túc gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Xem không hiểu, nhưng ta sẽ nhớ kỹ.
Không lâu sau, xe giao thông công cộng tới, Dung Dung và các gia gia cùng nhau xếp hàng lên xe.
Thân thể của hắn cao nên không quá giới hạn, có thể miễn phí, mau kiếm tiền!
Sĩ quan cảnh sát nhỏ dẫn hắn ngồi xuống ở bên cạnh cửa sổ, sau đó đứng bên cạnh hắn.
Xe giao thông công cộng phát động, Dung Dung vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn phải nhớ kỹ nơi đi qua trên đường, như vậy sẽ không quên gia gia ở đâu.
Cảnh sát Tiểu Lưu nhắc nhở hắn:
- Dung Dung, lúc ngồi xe không thể lấy nắm đấm và đầu nhô ra ngoài xe.
Dung Dung gật đầu:
- Chân kia có thể sao?
Cũng không được, đều không được.
Vâng, thưa sư tôn.
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt không chuyển nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gia gia và hắn nghĩ, cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, nhớ kỹ quảng cáo và quảng cáo dễ thấy ven đường.
(Khởi động phát triển vùng núi, xúc tiến kiến thiết Cổ Trấn)
(3 ngàn vận lương cổ mộng, 2000 đào nguyên mới để)
( quà vặt huyện Sa)
(Đài Nguyên thành mới thành, đến, đến trạm hành khách mời từ cửa sau xuống xe)
Hạ xe, Dung Dung và các gia gia đứng ở cửa cư xá, ngẩng đầu nhìn mấy căn nhà trước mặt.
Cảnh sát Tiểu Lưu nhìn điện thoại một chút:
- Chia cho các ngươi ở lầu số ba, một phòng nhỏ Đi lên xem thử đi.
Lầu số 3,401, gia gia hy vọng ở cùng nhau, cho nên phòng khách mời chính là hai phòng và một phòng.
Phòng ở là sửa chữa lại, có đồ dùng trong nhà đơn giản và đồ điện, những thứ khác còn cần mình mua thêm.
Các gia gia tham quan bên ngoài, Dung Dung đang đi đi lại lại trên các viên gạch bóng loáng, đi đi lại lại mấy lần.
Hắn đứng ở trên đài Tiểu Dương bên ngoài phòng khách, bưng kín con mắt, vụиɠ ŧяộʍ nhìn xuống.
Oa! Cái này cũng quá cao rồi!
Lại nhìn một chút, cuối cùng một chút.
Không lâu sau, động tác nhỏ của hắn đã bị các gia gia phát hiện.
Vệ Bình Dã nhanh chân tiến lên, giống như xách con gà con, nói hắn trở về.
Dung Dung chỉ được phép tham quan trong gian phòng.
Cảnh sát Tiểu Lưu giao chìa khoá phòng cho bọn họ:
- Sau này đây chính là phòng ở của các ngươi, chuẩn bị lúc nào chuyển đồ? Ta lái xe giúp các ngươi chuyển.
Các gia gia đều nói:
- Không cần gấp gáp, chờ chúng ta thu thập xong, ngồi xe công cộng đến cũng có thể lấy.
Dung Dung nghe thấy bọn họ đang nói về chuyện dọn nhà, suy nghĩ một chút, kéo tay gia gia lại:
- Vậy Dung Dung có thể đến nhà gia gia làm khách không?
Các gia gia cúi đầu nhìn hắn.
Vệ Bình Dã ôm lấy hắn:
- Đương nhiên có thể, không phải...
Hắn đập vào miệng của mình một cái:
- Nơi này chính là gia tộc của tiểu bệ hạ.
Thật sao?
Dung Dung chớp chớp mắt:
- Vậy sau này Dung Dung có thể ở lại đây được không? Từ khi rời khỏi Hồ Ly viện.
Đương nhiên là được rồi, hiện tại là được rồi, gia gia sẽ lập tức dọn nhà, hôm nay đang ở đây.
Vốn dựa theo suy nghĩ của cảnh sát Tiểu Lưu.
Trước khi Dung Dung phản ứng, đã trực tiếp đưa hắn từ Sở phái đến Phúc Lợi Viện.
Như vậy thì Dung Dung không biết sẽ rất khó khăn.
Nhưng hiện tại...
Dung Dung muốn làm khách ở nhà mới của gia gia.
Mặc dù không quá phù hợp quy định, nhưng hắn là Dung Dung!
Tiểu Lưu cảnh quan Nghĩa không quay đầu lại nhìn cầm lấy điện thoại:
- Bọn họ đã quyết định sẽ đưa Dung Dung đến Phúc Lợi Viện, có thê sắp xếp một chút để Dung Dung và gia gia lại ở cùng nhau một đoạn thời gian được không? Không biết đã lâu, chính mấy ngày rồi.
Cha đáng thương của Dung Dung nhìn qua nàng.
Các gia gia cũng có chút khẩn trương.
Được, ta biết rồi, hẹn gặp lại.
Cảnh sát nhỏ nhắn cúp điện thoại, quay đầu nói với bọn họ:
- Có thể, nhưng thời gian không còn nhiều.
Được rồi!
Dung Dung và các gia gia vỗ tay.
Trong ký túc xá, gia gia đang thu thập đồ vật.
Vì thỏa mãn nguyện vọng của Dung Dung, hôm nay bọn họ chuẩn bị chính là di chuyển qua đó.
Đồ không có nhiều, dù sao cũng là tạm thời chuyển kiếp tới, lúc ấy bọn họ ngoại trừ quần áo trên người ra thì không mang thứ gì khác.
Hiện đại đa số đều là những người nhiệt tình giúp đỡ bọn họ.
Dung Dung ngồi xổm ở trên giường, bày ra quần áo nhỏ của mình lên giường, thành công dạy hắn quần áo.
Trước xếp hợp lý, sau gãy đôi...
Dung Dung miệng vẫn đang lẩm bẩm trình tự của bộ quần áo chậm chạp đang chồng chất trong thôn, còn chưa xếp xong, hắn bỗng nhiên khẽ đảo về phía trước, một đầu dán lên quần áo, trực tiếp lăn một vòng trên giường, lật người một cái.
Sao? Tiểu bệ hạ!
Thành công phản ứng nhanh, đưa tay sờ hắn một cái.
??
Hắn ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, xảy ra chuyện gì vậy?
Dung Dung quay đầu nhìn một chút.
()
Hắn sắp xếp quần áo xong bị làm loạn! Là ai?
Thành công công thấy thế không ổn, vội vàng ôm hắn lại:
- Gia gia đến chồng, gia gia đến chồng, tiểu bệ hạ và Vệ tướng quân cùng nhau sắp xếp thứ bậc đi.
Dung Dung đang như vậy bị ôm đến bên Vệ Bình Dã.
Trong phòng khách, Vệ Bình Dã đang thu thập những thứ mà bọn họ mang đến từ thời cổ đại, Dung Dung ngồi xuống bên cạnh hắn, hô một tiếng:
- Gia gia, ngươi đang làm gì vậy?
Mặc khôi giáp vào.
Vệ Bình Dã nhíu mày với hắn:
- Yêu nhất của Võ Tướng. Lúc đầu còn có lẽ có một thanh trường đao.
Dung Dung hỏi:
- Thanh trường đao kia đâu?
...
Vệ Bình Dã không trả lời được.
Bị phái ra ngoài tịch thu.
Dương Biện Chương ngồi ở bên cạnh bàn thản nhiên nói:
- Bởi vì là đao cụ giám sát.
Vệ Bình Dã:
Dung Dung hiểu không hiểu, gật đầu một cái, đứng lên, chạy đến bên cạnh Dương Biện Chương, dựa vào trên bàn:
- Dương Thái phó gia gia, ngươi đang làm gì vậy?
Gia gia đang viết chữ.
Dương Biện Chương cầm bút lông vừa mua, viết chữ lên giấy đỏ:
- Chúng ta phải chuyển nhà mới, phải xin trợ giúp người của chúng ta ăn một bữa cơm rau dưa, cảm ơn bọn họ. Gia gia đang viết thϊếp mời cho bọn họ.
Gia gia ban đầu là định bao hồng bao, nhưng quy định không đồng ý cho phép thì đổi thành ăn cơm.
Ừm.
Dung Dung nhìn ngòi bút đang chạy trên giấy:
- Gia gia, ngươi sẽ viết chữ ở đây sao?
Vâng.
Dương Biện Chương gật đầu:
- Gia gia xem báo giấy học được một chút.
Dung Dung nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chữ hắn viết.
Gia gia thật lợi hại, hắn còn không nhận ra chữ ở đây.
Đương nhiên, chữ cổ đại hắn cũng không nhận biết.
Vệ Bình Dã từ sau lưng nâng hắn lên:
- Chữ viết có gì mà đẹp? Đến đây, đắp khôi giáp với gia gia.
Vâng, thưa sư tôn.
Một cái giáp lớn một cái, hai cái, đặt song song ở đó, Dung Dung và Vệ Bình Dã chia nhau ngồi ở trước giáp, trong tay cầm khăn lau lớn nhỏ vừa vặn với thân hình của mình.
Vệ Bình Dã thở dài với khôi giáp.
Dung Dung nghiêm túc quan sát, sau đó cũng ghé vào trên khôi giáp của mình, thở dài một hơi.
Vệ Bình Dã cầm lấy khăn lau, lau chỗ bị cháy.
Dung Dung cũng cầm lấy khăn nhỏ lau lau, lau lau rất nghiêm túc.
Vệ Bình Dã lau khô toàn bộ khôi giáp, sau đó mở ra, đóng gói sắp xếp gọn gàng.
Hắn hít một hơi:
- Sau này sẽ không còn cơ hội mặc nữa.
Dung Dung an ủi hắn:
- Không sao, gia gia, hiện tại là phải mặc, Dung Dung đi cùng ngươi.
Hắn tưởng tượng cảnh tượng kia, hắn và gia gia Vệ tướng quân mặc khôi giáp, đi trên đường cái.
Tiểu bệ hạ và Hộ Quốc Đại Tướng Quân ngự giá thân chinh!
Dung Dung ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn:
- Kiệt gia gia, rất khốc.
Vệ Bình Dã kích động đến mức lệ có chút doanh tròng:
- Hu hu hu, ta là "Khốc gia gia".
Hắn vỗ vỗ lên người đang viết thϊếp mời Dương Biện Chương:
- Thái Phó, ta có phong hào.
Dương Biện Chương dừng bút lại, yên lặng ngẩng đầu lên, dừng một chút, nghiêm mặt nói:
- Chúc mừng.
Vệ cố mệnh đại thần Hộ quốc Đại tướng quân khốc gia gia Bình Dã: Bành trướng.
Ai có thể đối địch với ta được chứ?
Dương Biện Chương cúi đầu, tiếp tục viết chữ, hắn không có hâm mộ.
Nhắc lại lần nữa, hắn không hâm mộ, nhưng lại nói như thế nào đây?
Hắn không có hâm mộ, may mà bọn họ không ở cổ đại, may mà tiểu bệ hạ đăng phong hào không biết (kịch sử đại giảng đường).