Sáng sớm thức giấc,Lam Lam vừa mở mắt thì phát hiện cô đang nằm lên một cánh tay của một người đàn ông.Cô lập tức giựt mình nhìn qua bên cạnh mình.
Người đàn ông này chính là chồng cô:Lục Diệp Bằng.
Anh về nhà từ khi nào vậy…Nhưng cô nhớ hôm qua cô đâu phải ngủ trên giường.Tối hôm qua cô thức nguyên đêm để vẽ bản thiết kế còn phải soạn cả giáo án chuẩn bị cho những tiết học sắp tới nữa.
Đã mấy ngày rồi cô mới được thấy gương mặt đáng ghét của anh, nhìn như vậy cô rất muốn lôi đầu anh dậy để chấp vấn hỏi anh đã đi đâu mấy ngày hôm qua, thậm chí cô còn rất muốn đánh anh vài cái cho hả cơn giận trong lòng.Nhưng cô thì có tư cách gì để đánh anh. Cô không có quyền như vậy.
" Nhìn đủ chưa? "
Tiếng nói của Diệp Bằng khiến cô phải giựt mình vì câu hỏi của anh.Anh bất ngờ mở mắt ra nhìn thẳng cô
Lam Lam hoảng hốt,một lúc sau cô liền quay đầu nhìn sang chỗ khác. Cô nhanh chóng bước xuống giường nhưng chỉ một giây sau cô đã bị Lục Diệp Bằng kéo cô lại,đặt cô nằm ở dưới thân anh.
" Em đi đâu? Mấy ngày không gặp anh, không nhớ anh sao,bà xã…? "Giọng nói anh đầy mê hoặc khiến cô phải ngại ngùng xoay mặt sang chỗ khác
Hai từ “Bà xã” được phát ra từ miệng anh lại làm cho trái tim cô chợt rung lên,không hiểu sao cô cảm thấy rất ngọt ngào,chìm đắm vào hai từ đó.
Lục Diệp Bằng nhẹ nhàng xoay mặt cô lại. Cảm xúc dâng trào trong lòng. Anh có cảm giác, cô không còn giống như lúc trước nữa. Không ranh ma, chảnh choẹ như trước mà càng ngày cô lại ít nói đến nỗi anh không còn nhận ra cái con điên đã bán chiếc xe anh đi có phải là cô không nữa.
Lam Lam vẫn im lặng,cô biết anh đã từ đâu trở về.Chắc có lẽ anh cũng mới vừa trở về nhà trên người anh vẫn còn lưu lại mùi hương của chị ta trên người mình.Cô bẫm sinh lại có chiếc mũi rất thính
Diệp Bằng khẽ nâng đầu cô cao lên, áp vào bờ ngực của anh ôm lấy.Nhìn từ góc độ này, anh cảm thấy, người con gái này rất dịu dàng nhưng lại mang dáng vẻ rất yếu đuối. Ánh nắng buổi sáng chiếu vào gương mặt cô, khiến cho làn da của cô đã trắng nay còn trắng hơn. Đôi mắt xinh đẹp của cô luôn làm cho anh phải rung động khi cô nhìn vào mắt anh.
Rất lâu sau, Diệp Bằng không thấy cô trả lời anh lại là người lên tiếng trước.
" Tại sao? Em lại thức khuya còn ngủ ở trên bàn như vậy?" Hôm qua khi anh vừa bước lên phòng đã thấy cô nằm ngủ rất say,rục đầu xuống bàn, trên bàn còn có những bản thiết kế mà anh mới vừa đặt ra tiêu chí.
Anh chỉ mới nói nhưng cô đã ra sức ngày đêm thiết kế triển khai những dự án sắp tới của công ty. Nhưng anh là kêu mọi người cùng nhau thiết kế, chứ không phải đổ dồn cho một mình cô vẽ. Bộ định bốc lột sức lao động của vợ anh sao? Dù sao cô chỉ là một nhân viên bình thường của bộ phận thiết kế mà thôi.
So với Tử Lan,cô không cần phải có trách nhiệm gì để một mình làm còn cô ta thì ngồi đó để hưởng những thành quả mà vợ anh đã vất vả làm ra.
Trong công ty ngoài anh ra thì chỉ có Chí Huy là biết thân phận bút dang “Phù Thuỷ Hội Họa” của cô. Nhưng không vì thế, anh lại lại lợi dụng cô được. Vì bây giờ cô đã làm vợ của anh rồi.
Tầm mắt của Lam Lam rơi vào yết hầu đang lên xuống của anh, trái tim cô đang đập loạn xạ lên vì những hơi thở cùng với tiếng nói đầy ma mị của người đàn ông này.
Cô mặc cho anh ôm cô vào lòng,cô từ từ trong lòng anh lên tiếng.
" Có lẽ do tôi hơi mệt… "
Anh vội vàng kéo cô ra, sắc mặt hơi lo lắng. Anh liền đưa tay lên trán cô khẽ hỏi.
" Em bệnh sao? Có cần anh đưa em đi bệnh viện không?
" Tôi không sao? Anh không cần phải lo".Cô kéo tay anh ra ngồi dậy.
Câu nói ấy lại khiến cho Diệp Bằng cảm giác như cô lại tiếp tục lẫn trốn anh, càng ngày cô lại xa cách anh,trong khi hai người đã là vợ chồng của nhau.
Lam Lam đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ rồi bước vào phòng tắm.Nhưng Diệp Bằng lại nhanh hơn cô đứng chắn ngay ở cửa không cho cô bước vào.
" Anh lại muốn gì? "Lam Lam ngẩng mặt lên khó chịu.
Diệp Bằng nhếch mép cười khẩy ép cô vào góc tường,cất tiếng nói trầm ấm vào tai cô.
" Em nói anh muốn gì sao? Em đã làm vợ anh rồi ,đêm tân hôn chúng ta đã bỏ lỡ thì hôm nay sẽ đền bù "Anh nói những lời nham nhở trước mặt cô.
Lam Lam chưa kịp phản ứng thì anh cúi xuống hôn vào hõm cổ của cô cùng lúc đó tay anh bắt đầu sờ soạng thân thể của cô trong chiếc váy ngủ mỏng dánh này. Anh cảm thấy chưa thoả mãn liền luồn tay vào trong trực tiếp trạm vào da thịt mát lạnh của cô.
Lam Lam giật mình, lúc này cô mới ý thức được đôi bàn tay của anh đang chạm vào bầu ngực không mặc nội y của cô. Cô trợn mắt xô anh ra.
" Đừng mà!Anh đừng chạm vào tôi…Tôi xin anh đấy!"
" Tại sao? Em đã là vợ của anh rồi!" Diệp Bằng tức giận lại bước tới gần cô " Bổn phận làm vợ của em, bây giờ hãy thực hiện cho tôi!"
Anh mạnh mẽ kéo chiếc váy của cô xuống.Lập tức cảnh xuân xuất hiện trước mặt anh. Cơn đói khát trong lòng từ rất lâu đang phun trào trên đôi mắt đỏ rực của anh. Anh không thể nào kiềm chế du͙© vọиɠ đang dâng trào trong người anh càng lúc càng rạo rực hiện lên.
Ngay giây phút hôm qua anh ôm cô ngủ đã không thể nào chịu nổi khi người nằm cạnh lại là một cô gái xinh đẹp và đầy quyến rũ như thế này.
Diệp Bằng mạnh mẽ ôm Lam Lam vào lòng, anh đưa tay nắn bóp hai ngọn đồi đang xuất hiện trước mặt anh. Anh không chịu dừng lại ở đó, anh còn cúi xuống mở miệng ngậm cắn một bên.
Lam Lam rùng mình hoảng hốt,đây xem như là sự tiếp xúc thân mật mà cô đang chứng kiến… Trừ cái lần đầu tiên thì những lần sau,đều là cô đã ngủ say không hề biết được cảm giác này.
Nhưng có lẽ hôm nay cô đã cảm nhận được rồi, lần này rất giống lần đầu tiên anh và cô đã cùng nhau xảy quan hệ với nhau…
Nhưng lúc này cô có cảm giác anh rất lạ,anh thô bạo không còn dịu dàng ân cần như lúc nãy. Từ trước đến nay cô mới thấy ánh mắt đáng sợ này của anh giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Diệp Bằng chòm lên hôn chặt đôi môi cô từng chút một, thậm chí anh còn cắn lên môi cô khiến cô phải la lên để anh có thể chiếm tiện nghi đi vào bên trong cuốn lấy chiếc lưỡi của cô.
" Em nói cho tôi biết, có phải người đàn ông đó cũng hôn em như thế này phải không?”Diệp Bằng thở gấp,nhớ đến cơ thể của cô đã ăn nằm với người đàn ông khác thì anh không thể nào chịu nổi.
Nét mặt Lam Lam thoáng chốc sững sốt, cô không nghĩ anh lại hỏi câu hỏi như vậy.
" Tôi… "
" Phải không? Cô đã ngủ với hắn ta bao nhiêu lần, bao nhiêu mới có thể ra một đứa con như thế?" Anh tức giận quát thẳng vào mặt cô.
Nghĩ tới cô cũng từng vui vẻ nằm dưới thân của người đàn ông đó mà rêи ɾỉ phong tình thì anh thật sự như phát điên, anh rất muốn tìm ra tên đàn ông đó. Hắn ta là ai? Có phải là Lục Diệp Minh không?
Hay cô đã ngủ rất nhiều đàn ông rồi. Diệp Minh chỉ là một trong số những người tình của cô mà thôi.
Lam Lam bắt đầu phẫn nộ với thái độ của anh, cô khẽ chau mày.Anh là cái thá gì mà có thể nói những lời xúc phạm cô như vậy. Chẳng phải người đó chính là anh sao. Không gì tại anh, cô cũng không khổ sở xa vào cuộc nhân đầy đau khổ này làm gì?
Câu nói đó không những xúc phạm cô mà anh còn xúc phạm ngay cả con gái ruột của mình.
“Tôi ngủ với ai thì liên quan gì tới anh, anh không có quyền hỏi tôi về điều đó” Cô xô mạnh anh ra kéo chiếc váy đã bị anh tuột xuống mặc lên lại.
Ngữ khí giận dữ lập tức phun ra. Anh sỉ nhục cô như thế thì cô không có bổn phận trách nhiệm để trả lời câu hỏi của anh.
“ Không liên quan sao?Cô nên nhớ bây giờ thân phận của cô chính là vợ của tôi.Tôi muốn biết vợ tôi có bao nhiêu người đàn ông bên cạnh?”
“Làm vợ chỉ với ba tháng,anh không cần biết tôi có bao nhiêu đàn ông đâu….Vì với tôi anh không là gì….” Lam Lam khản cổ thét lên chửi mắng Lục Diệp Bằng
Cuộc hôn nhân kéo dài ba tháng thì anh quan tâm điều này để làm gì? Anh có tình cảm với cô sao? ….Không bao giờ chuyện này xảy ra…Vì với anh cô cũng chỉ là con cờ nhằm đạt mục đích của anh mà thôi.
Cơ thể Lam Lam run rẩy từng mảng,cô chỉ giương mắt nhìn cúi đầu xuống nhìn chiếc váy đã bị anh làm cho nhăn nheo.
Câu trả lời của cô khiến cơn giận của Lục Diệp Bằng đã không thể kìm nén.Khi thấy cô mặc chiếc váy xong cũng là lúc Lục Diệp Bằng nhào tới bóp chặt hai vai như muốn nghiền nát xương vai của cô vậy.
Gương mặt đau đớn Lam Lam lập tức nhăn nhó kêu lên.
" Đau… Buông tôi ra…! "
" HaHa… "
" Đau sao…? Người phụ nữ như cô cũng biết đau sao ?" Lục Diệp Bằng vừa cười vừa nghiến răng lại nói.
Sự đau đớn bắt đầu lan lên khoé mắt của cô,nước mắt từ từ xuất hiện nhiễu xuống trên gương mặt của cô rồi từ từ rơi xuống cánh tay của anh.
Lúc này đây Lục Diệp Bằng chợt nhận ra,hình như anh đã mất bình tĩnh, hơi quá đáng với cô.Anh chợt buông tay.
Lam Lam mệt mỏi liền ngồi khụy xuống dưới đất. Nước mắt cũng thi nhau chảy xuống rất nhiều. Sự đau đớn thể xác lẫn bên trong đều khiến cô đã không còn chịu nổi, càng lúc khóc dữ dội.
Lục Diệp Bằng nhìn người con gái yếu đuối đang không ngừng rơi lệ dưới chân anh, cảm giác tự trách bản thân mình lại đối xử quá đáng với cô như vậy. Thật sự khi nãy anh không thể kìm chế được cơn giận trong lòng của mình.Trong đầu anh chỉ suy nghĩ cô không chấp nhận anh vì còn yêu tên đàn ông đó.
" Lam Lam…! "
"Chát… "
Diệp Bằng cúi xuống,định xin lỗi cô thì ngay lập tức Lam Lam đã tát thẳng vào mặt anh một cái thật lớn khiến anh phải mở to mắt kinh ngạc nhìn cô.
" Anh là tên khốn, là một tên bỉ ổi mà tôi từng gặp. Hãy tránh xa tôi ra… " Nói xong cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh khóc nức nở trong đó.
Bên ngoài, Diệp Bằng vẫn chưa hoàn hồn khi một cái tát từ trên trời rơi xuống.Từ xưa tới nay anh chưa bao giờ bị một ai đó đối xử như thế này,còn bị ăn cái tát vào sáng sớm và cô chính là người đầu tiên đã bang cho anh cái tát như thế.
Cô có biết cô đang đυ.ng vào ai không? Người như cô mà dám đánh anh. Còn cấm anh không được đυ.ng vào cô nữa sao?
Được…
Nếu cô đã nói như vậy thì anh sẽ cho cô được tội nguyện. Không đυ.ng thì anh sẽ không đυ.ng. Kể từ ngày hôm nay anh sẽ cho cô đạt như ý muốn của mình.