Cứ như thế thời gian trôi qua cũng gần một tháng. Vết thương của Tiểu Lam cũng khỏi hẳn,cô bắt đầu nghe theo lời mẹ của mình đến trường của bà dạy Hội Hoạ cho những sinh viên.
Ban đầu khi mẹ cô đề nghị cô cũng đắn đo sợ bà sẽ kiểm soát mọi hành tung của cô như thế thì làm sao cô có thể thăm con gái của mình được. Nhưng không ngờ mẹ lại không những không theo dõi cô mà còn cho cô tự do có quyền lựa chọn theo ý muốn của mình chỉ có điều kiện cô không ra được đòi ra ngoài ở và phải luôn về trước 12 giờ đêm
Đều này cô có thể tạm thời làm theo mẹ của mình mà chấp nhận.
Cố Tiểu Sơ cũng bắt đầu tới khách sạn của người bạn thân làm việc. Ban đầu cô cũng rất sợ sệt tâm trạng đầy lo lắng khi đến một khách sạn to lớn và rất sang trọng như thế này làm việc. Cô không ngờ gia thế Tiểu Lam lại giàu đến mức như vậy,cô cũng hiểu tại sao bạn mình phải luôn giấu kín chuyện có con rồi. Nếu lộ Tiểu Lam có con bên ngoài thì chắc chắn cuộc đời của bạn mình xem như xong.
Thể diện của một gia đình có tầm ảnh hưởng đến xã hội sẽ ra sao khi có một đứa con gái chưa chồng mà đã có con …Và Tiểu Lam cùng với An Nhiên chắc chắn sẽ bị người đời nói này nói nọ,thậm chí còn xa lánh họ nữa
Tiểu Sơ đang đứng đợi thang máy thì ngay lúc này một người đàn ông cao lớn vẻ ngoài rất khôi ngô tuấn tú đi tới
–" Chào cô… " Anh lịch sự chào hỏi.
Tiểu Sơ quay qua nhìn anh liền lập tức cuối người xuống chào thận trọng.
–" Chào Tổng Giám Đốc, anh cũng đi thang máy này sao?"
Đó chính là anh trai của Tiểu Lam: Tần Hạo Thiên
Tiểu Sơ nghi hoặc chẳng phải thường ngày anh sẽ đi bằng chiếc thang máy thông dụng giành cho bộ phận cấp cao đi thôi sao,hôm nay sao anh phải đi ở đây?
Hạo Thiên mỉm cười. Nụ cười khiến cho phái nữ phải mê hoặc.
–" Tôi định đến chào hỏi cô thôi.Nhưng nếu cô nói vậy thì tôi sẽ cùng đi với cô"
–" Nhưng… " Tiểu Sơ có một chút khó xử.
Hạo Thiên ngước mắt nhìn số ở trên thang máy đang từ từ đi xuống.
“Tít” Chiếc thang máy liền mở ra.
–" Vào thôi… "Hạo Thiên vừa nói vừa bước vào.
Anh bước vào nhưng vẫn thấy cô gái này vẫn đang chần chừ vẫn chưa dám nhít đôi chân bước vào.Anh liền nắm lấy tay cô kéo mạnh vào bên trong.
Cả người Tiểu Sơ hoảng hốt ngã nhào vào lòng anh.Cô cảm thấy thất lễ vội vàng định ngồi dậy thì đôi tay của anh liền ôm chặt eo của cô lại. Ánh mắt đa tình của anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô.
–" Tổng Giám Đốc!Anh… "
–" Suỵt… Cô cho tôi ôm một chút đi"Hạo Thiên dịu dàng khẽ nói.
Chiếc thang máy đống lại thì cũng là lúc anh ép cô vào một góc nhỏ.
Hai ánh mắt cứ nhìn nhau đầy tình tứ.
–" Tiểu Sơ! Cô có bạn trai chưa" Rất lâu sau anh mới cất tiếng hỏi cô.
Tiểu Sơ rời đôi mắt của mình nhìn vào chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
–" Dạ chưa.Người như tôi làm gì mà ai yêu" Cô không quên thân phận của mình rất thấp hèn chẳng một ai có thể yêu một cô gái vừa nghèo vừa không được xinh đẹp như cô.
Hạo Thiên bật cười thành tiếng.
Thấy anh cười nhiều như vậy như đang cố tình chọc quê cô thì đôi tay cô khẽ kéo anh,gương mặt đầy ấm ức nhìn anh.
–" Tổng Giám Đốc.Anh thật quá đáng. Tôi biết anh có một người vợ rất xinh đẹp,nhưng đừng vì vậy mà cười nhạo tôi chứ"
Khi cô nhắc đến vợ anh thì nụ cười Hạo Thiên chợt tắt. Vẻ mặt lạnh lùng liền quay trở lại.
Anh xoay người một lần nữa ép cô vào trong.
–" Tôi cấm cô không được nhắc cô ta trước mặt tôi"
Tiểu Sơ khẽ sợ hãi,cô không hiểu khi nãy anh còn vui vẻ cười khoái chí lắm,sao giờ lại thay đổi như một người khác.
–" Dạ vâng. Tôi xin lỗi…"Tiểu Sơ khẽ đáp
“Tít”
–" Tới chỗ tôi làm rồi.Chào Tổng Giám Đốc… "
Dứt lời thì thang máy cũng mở ra đến tầng của cô làm. Cô nhanh chóng chuồn ra đi thật nhanh không để anh kêu lại.
Hạo Thiên nhìn bóng dáng cô chạy thì liền lắc đầu.Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thấy một cô gái có vẻ ngoài nhỏ bé nhưng bên trong lại chứa đựng mạnh mẽ đến thế. Cô gái này đã làm anh run động khi lần đầu tiên cô tới đây làm.
Biết cô là bạn thân của em gái anh,lúc đầu anh có vẻ khi dễ cô nhờ sự quen biết. Nhưng không ngờ theo dõi cô những ngày hôm nay anh mới biết cô gái thật kiên cường. Ban ngày đi làm đã vất vả mà ban đêm cô ấy còn phải đi làm thêm ở những quán ăn.Nếu như nhờ quan hệ thì cô cũng không thể nào làm việc chăm chỉ như thế và cô có thể nhờ Tiểu Lam cho một chức vụ cao nào đó ở tại khách sạn này,nhưng không ngờ cô chỉ nhận làm một nhân viên tiếp tân có khi cô còn làm nhân viên dọn dẹp phòng óc giùm cho những cô lao công mỗi khi cô rảnh.
Cô gái này anh không nên bỏ lỡ được.
Dù không thể cho cô một danh phận nhưng ít ra anh cũng có thể bảo vệ cô mỗi lúc cô có chuyện không hay xảy ra.
Còn việc Tiểu Vy anh đã không còn quan tâm tới cô ta khi trong lòng cô ta không hề có hình bóng của anh,mà trong tim cô ta chính là luôn cất giấu hình bóng thằng bạn thân của anh.Anh cũng đang cố gắng cho cô ta một cơ hội để sửa sai lầm nhưng hình như cô ta không muốn nắm bắt thì phải….
Cơ hội đó anh nên giành cho một người nào đó xứng đáng hơn mới phải…
Lục Diệp Bằng cái tên này đến giờ vẫn không chịu nói sự thật cho anh nghe không biết trong đầu tên đó đang nghĩ gì khi bạn gái cũ lại làm vợ của bạn thân mình.
Hoặc là người anh em của anh vẫn còn thương vợ anh nên không dám nói cho anh nghe.
*******
***Tập Đoàn Lục Thị ***
Trong phòng Tổng Giám Đốc không ngừng phát ra những âm thanh chửi bới khắp cả căn phòng mà người lãnh hết chính là bộ phận Thiết Kế.
Lục Diệp Bằng như một con người máu lạnh không những chửi mà anh còn xé rất nhiều mẫu thiết kế của mọi người. Anh không biết làm sao ngay cả công ty lớn như thế mà tìm không ra một mẫu thiết kế mà anh coi được.
Chửi một tăng mệt mỏi anh liền đuổi mọi người ra ngoài. Ánh mắt như gϊếŧ người của anh nhìn tập hồ sơ trên bàn mà phía trên bìa thì điền một cái tên khiến anh phải chán ghét
Chính là Tần Lam Lam.
Chỉ có mẫu thiết kế của cô là được mắt anh. Nhưng anh không muốn sử dụng nó, chỉ khiến cô sẽ cười nhạo anh vì không có cô anh cũng chẳng thể làm được gì.
Chí Huy người bạn tốt của anh ung dung bước vào liền quăng lên bàn một sấp tài liệu.
–" Cái gì… Tôi đang rất bực mình"
–" Nhưng cậu xem thứ đó sẽ làm cho cậu vui lắm đấy"Chí Huy cười lớn.
Diệp Bằng không hỏi liên lật ra từng trang giấy bên trong.Còn có những tấm hình cũng được gắn vào bên trong.
Gương mặt Diệp Bằng sửng sốt, ánh mắt không tin nhìn vào những tấm hình bên trong .Giọng nói gấp gáp của anh liền vang lên.
–"Làm sao cậu điều tra được?”
Chí Huy ung dung bước tới rót một cốc nước liền uống một hơi.
Ngay sau đó thì một nụ cười tự hào hiện lên.
–" Chẳng qua tôi quen biết rộng rãi thôi mà. Lúc lấy kết quả tôi cũng không tin cô ấy lại có một bí mật như thế và không ngờ cô ấy lại là “*Phù Thuỷ Hội Họa Alice”*mà chúng ta tìm"Khi nói ánh mắt của Chí Huy vẫn không hề nào tưởng tượng mình lại tìm ra một bí mật về một cô gái như thế
Diệp Bằng đống tập hồ sơ lại ánh mắt kinh sợ nhìn về người bạn của mình.Anh trầm mặt suy tư suy nghĩ về những chuyện xảy ra với hai người.
Thật ra cô gái này là ai mà lại có rất nhiều bí mật đến như vậy.
Dáng vẻ của anh cũng khiến cho Chí Huy lo lắng. Không biết người bạn thân của mình sẽ có kế hoạch gì tiếp theo.
–" Cậu đang nghĩ gì… " Chí Huy bước tới ngồi xuống đối diện với anh.
Anh bỗng nhiên ngước nhìn bản thiết kế mà anh luôn để trên bàn lật ra từng trang xem những thiết kế bên trong.
–" Tôi cũng không biết phải làm sao với cô gái này nữa" Trong đầu anh vẫn chưa nghĩ ra một kế sách nào để ứng phó.
Tâm trạng rối bời khi anh lại tiếp nhận một bí mật động trời.
–" Cô ấy hiện giờ ở đâu"Chí Huy cúi xuống liền hỏi.
–" Nghe đâu đang dạy ở trường của Diệp Ngôn… "Anh cũng mới biết được khi nghe Diệp Ngôn về nói sư phụ là cô giáo dạy môn Hội Họa cho em gái mình.
Chí Huy nghe xong liền thở dài,đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng.
–" Tôi nghe nói đám cưới giám đốc Lưu hình như cũng có cô ấy đến dự. Chuyện này tôi cho cậu tự giải quyết" Khi biết được bí mật của cô anh cũng đã hết hi vọng nhiều rồi.
Khi Chí Huy đi khỏi thì Diệp Bằng lập tức cong môi cười tươi. Nụ cười rất nham hiểm.
Diệp Bằng liền lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại đang hiển thị ở nước ngoài.
–“ Đại Ca Hoắc! Tôi cần anh điều tra một người……”
Ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên một cảm giác rất kì lạ……Có một chút quen thuộc với đứa bé trong tấm ảnh.
Diệp Bằng nói chuyện điện thoại xong liền đưa tay lấy một tấm hình mà bên trong là một cô gái đang bế trên tay một đứa bé gái.
–" Cô thật sự là một cô gái như thế nào thế"
Cho anh biết một bí mật như vậy có phải ông trời đang muốn giúp anh thực hiện được mục đích không?
******
Chớp mắt lại là cuối tuần.
Sáng sớm cả nhà của Nghị Viên Tần đang tụ họp lại đông đủ cùng nhau ăn sáng. Không khí trên bàn ăn luôn ngập tràn tiếng cười nói của Lam Lam.Cô không ngừng nghỉ kể chuyện đến trường của mẹ dạy vui như thế nào. Biết trước như thế cô đi dạy sớm hơn thì tốt rồi nếu không cô cũng không bị Lục Diệp Bằng ám tới bây giờ
–" Ăn xong con có định ra ngoài không"Bà Tần ngồi đối diện nhìn con gái khẽ hỏi.
Lam Lam lập tức gật đầu lia lịa nhanh chóng trả lời.
–" Dạ có. Tuần sau con đi đám cưới ở Tam Á nên phải ra ngoài mua sắm một chút"
Bên này Hạo Thiên nghe em gái nói vậy liền buông đũa xuống xoay lại nhìn cô.
–" Bữa đó anh cũng có đi,em đi mua sắm nhớ chọn cho anh một bộ vest thật đẹp nhé em gái"
–" Hức… Anh ơi!Anh có vợ rồi, kêu vợ anh mà chọn đi " Lam Lam bỉu môi
Hạo Thiên chỉ cười trừ vờ không nhìn tới Tiểu Vy.
–" Nhưng anh thích em chọn đồ cho anh,em gái anh có mắt thẩm mỹ hơn ai đó" Giọng nói anh có vẻ mỉa mai cô vợ đang ngồi kế anh.
Sắc mặt Tiểu Vy kém đi một chút khi chồng cô trước mặt mọi người mà nói với giọng điểu hết sức khinh thường đó.Cô cũng chưa hiểu dạo này,anh làm sao mà rất hay xa lánh cô thậm chí anh còn quan tâm con gái riêng của anh hơn là cô nữa.
Cả nhà không ai biết hai người đang xảy ra chuyện gì nhưng mà mọi người cũng chẳng hề quan tâm. Họ chỉ nghĩ con trai mình đang bắt đầu có vẻ chán cô gái này rồi hay sao vì tính thay lòng của Hạo Thiên không ai là không hiểu rõ.
Lam Lam nhìn hai người rồi ngẫm nghĩ gì đó rồi tự bật cười rồi cô xòe tay ra trước mặt anh trai.
–" Anh cho em tiền đi. Em mua cho"
Hạo Thiên liền lắc đầu biết ngay cô em gái này lại vòi vĩnh anh xin tiền mà.Hên anh cũng đã chuẩn bị trước rồi.
Anh đứng lên lấy trong túi một chiếc thẻ rồi đưa cho em gái.
–" Đồ phải đẹp nghe nhóc con" Anh xoa đầu cô rồi bước đi lên phòng.
Lam Lam ánh mắt kinh ngạc nhìn về tấm thẻ.
–" Ba, mẹ ơi…Là thẻ vàng đó. Anh cho con sao?" Cô không tin có ngày ông anh kì lạ này lại cho cô cầm chiếc thẻ này. Dù trước đó cô đã được ba cho,nhưng đây là chiếc thẻ của anh trai.
Tần Văn Hạo khẽ cười nhìn cô con gái ngốc nghếch của mình.
–" Anh cho, con cứ lấy đi"
–" Nhưng nhớ sài tiết kiệm giùm mẹ là được rồi"Mẹ cô liền nhắc nhở.
Tiểu Vy thầm ganh tị nhìn về chiếc thẻ đó.Cô tưởng anh sẽ cho cô chứ không phải là cô em chồng đáng ghét này. Cô đã từng thấy chiếc thẻ này từ tối hôm qua nhưng không nghĩ lại thuộc về cô ta.
Lam Lam vui mừng hôn liên tục trên chiếc thẻ đó không ngừng, cô đưa mắt khẽ liếc Tiểu Vy đang cầm chặt cái chén nén cơn giận trong lòng thì cô càng cười đắc ý hơn nữa