[Brothers Conflict] Xin Tránh Xa Tôi Một Chút

Chương 3: Trảo trùng

Chương 3: Trảo trùng (tui chả biết cái từ này nghĩa là gì nữa) 〜(꒪꒳꒪)〜

__________

Trong phòng bệnh.

Tsubaki, Azusa và Subaru ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, phòng bệnh cũng chỉ còn lại Iori cùng với Louis-là chuyên viên làm đẹp, công việc tương đối rảnh.

“Iori này, anh Ukyo chọc giận em à?” Louis ôn nhu hỏi.

Iori lắc đầu, nhìn lên trần nhà trắng, nhưng vẫn không nói gì. Bây giờ cậu không rõ, cũng không muốn nói chuyện với ai.

Louis thấy vậy, cũng không giận, tiếp tục dịu dàng hỏi: “Được rồi, chúng ta không nhắc đến anh ấy nữa. Iori, em muốn ăn chút cái gì không?”.

Iori lắc đầu, bây giờ dạ dày cậu có chút đau, nên miệng cũng không có khẩu vị. Ngay cả uống nước cậu cũng không muốn uống.

Louis không tính tiếp tục chiều cậu, phải biết rằng bắt đầu từ lúc đưa Iori vào bệnh viện đã khoảng hai ngày không ăn gì! Tính thêm trước lúc đến bệnh viện là một ngày nữa, là đã ba ngày! Có điều dạ dày Iori bây giờ rất yếu, rất nhiều thứ không thể ăn, vậy nên Louis chỉ dám đút chút nước ấm cho cậu.

Lấy nước xong, Louis mới nhớ Iori hiện tại đang nằm, không ngồi dậy thì không thể uống nước, lỡ như không cẩn thận sẽ dẫn đến sặc…

Anh đi lại cuối giường, ngồi xuống xoay trục để đầu giường bệnh nâng lên.

“Tốt rồi, bây giờ em uống một chút nước đi” Louis bỏ qua sự phản kháng của Iori, đưa nước tới gần miệng và bắt cậu uống.

Iori trầm mặc, thấy Louis không hề có ý định thu tay, nên cậu chỉ có thể mở miệng uống từng ngụm. Nếu cậu không uống, Louis chắc cũng không thu lại ly nước đâu.

“Ngoan, uống thêm một chút đi” Louis nhẹ nhàng nói như đang dỗ trẻ con.

Iori cũng lười dây dưa với anh, cúi đầu mở miệng một hơi hết sạch ly nước, có thể do uống quá vội, nên vừa uống xong cậu trực tiếp nôn ra. Cậu không kịp phản ứng, trực tiếp nôn hết ra chăn.

“Iori!” Louis hoảng hốt, cái ly trên tay ném trên bàn, nhấn chuông đầu giường gọi bác sĩ, luống cuống tay chân nhìn Iori, cũng không biết nên làm gì.

Asahina Masaomi cùng một bác sĩ khá lớn tuổi chạy đến đầu tiên. Masaomi tới bên cạnh Iori, nhìn cái chăn ẩm ướt, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Iori, quay sang hỏi Louis: “Chuyện gì đã xảy ra?!”

Louis cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh chỉ nghe theo lời bác sĩ cho Iori uống chút nước ấm mà thôi, như thế nào…

Hắn cẩn thận đút nước cho Iori không thành công, ngược lại khiến Iori nôn ra hết một lần, anh hỏi: “Anh Masaomi, có phải em làm không tốt, mới khiến Iori nôn như thế?”

Masaomi nhìn vị bác sĩ lớn tuổi, ông hiểu ý, tiến tới kiểm tra cho Iori, sau đó nói: “Do là uống nước quá gấp. Bây giờ dạ dày cậu ấy rất yếu, ăn uống đều không thể quá cấp, nếu không rất dễ nôn”.

Masaomi gật đầu, xoay người ra phía sau nói với nữ y tá: “Làm phiền cô giúp em trai tôi đổi một chăn được không?”

Nữ y tá mặt ửng hồng, cười nói: “Đương nhiên là được bác sĩ Asahina”.

Không thể tin được vị bác sĩ khoa nhi luôn dịu dàng với trẻ con lại khách sáo nhờ cô như thế…. Cảm giác thật hạnh phúc…

Masaomi và Louis giúp Iori đổi một chăn khác, sau đó hai anh em liền đi theo bác sĩ tới văn phòng riêng của ông.

“Bác sĩ Aitsuya , em trai tôi…” Masaomi vẻ mặt lo lắng: xNgài có biết tại sao em ấy luôn không chịu nói chuyện, cũng không muốn phản ứng chúng tôi không?"

Bác sĩ Aitsuya gật đầu, nói: “Theo tôi thấy, tâm lý cậu ấy đã bị đả kích nghiêm trọng, mới trở nên như vậy… Theo tôi đây rất có thể là bệnh tự kỷ. Có điều, tôi đối với tâm lý học cũng chỉ biết sơ qua, cũng không dám chắc. Bác sĩ Asahina, anh tốt nhất giành thời gian mau chóng mang em trai anh đi tìm một chuyên viên tâm lý”.

Masaomi sắc mặt lo lắng càng trở nên nghiêm trọng, quay sang nhìn Louis, Louis trên mặt cũng không còn mang theo ý cười.

“Anh thử mang em trai cậu đến gặp vị bác sĩ trên danh thϊếp này xem thử. Ông ấy là Toukyu Rei, có thể xem là bạn vong niên của tôi, là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp. Tôi nghĩ ông ấy có thể hỗ trợ được anh” Bác sĩ Aitsuya lấy ra một danh thϊếp, đưa cho Masaomi.

Masaomi nhận lấy, nở nụ cười cảm kích về phía bác sĩ Aitsuya: “Cảm ơn ngài nhiều lắm, bác sĩ Aitsuya!”

Ông xua tay, cười nói: “Anh không cần nói thế, so với ơn cứu mạng cháu trai tôi, thì chút chuyện này làm sao tính được gì!”

Cháu trai của bác sĩ Aitsuya hai năm trước mắc bệnh phổi, ban đầu chỉ là phát sốt, người trong nhà cũng không chú ý, chỉ nghĩ cháu nhỏ cảm vặt. Lúc đó bác sĩ Aitsuya đưa cháu trai tới khám ở khoa nhi, vài bác sĩ đều cho rằng chỉ là cảm mạo phát sốt thôi. Dù sao bọn họ xem thấy Aitsuya bản thân cũnh là một bác sĩ, nếu cháu nhỏ thực sự có vấn đề nghiêm trọng, thì bác sĩ Aitsuya đã sớm phát hiện.

May mắn lúc ấy, Asahina Masaomi phát hiện đứa trẻ phát sốt có chút không bình thường, còn ho không ngừng, nên đưa đứa trẻ đi kiểm tra một chút, mới phát hiện vấn đề nghiêm trọng.

Bác sĩ Aitsuya vẫn luôn cho rằng, Asahina Masaomi cứu cháu trai ông, nếu không chờ tới lúc bọn họ phát hiện đứa trẻ mắc viêm phổi, chỉ sợ lúc đó đứa trẻ đã…

Bởi vậy, bác sĩ Aitsuya đối với Asahina Masaomi vị bác sĩ nhỏ tuổi vẫn luôn có mang tâm lý cảm ơn. Nếu thật vất vả giúp đỡ một chút, trong lòng ông đã rất vui rồi.

Cùng bác sĩ Aistuya nói chuyện khách sáo một lúc, Masaomi và Louis mới hướng về phía phòng bệnh mà Iori đang nằm.

“Lát nữa, em đừng nói gì hết, coi như cái gì cũng không biết” Masaomi thực nghiêm túc nói.

Louis gật đầu: “Em hiểu rồi, anh Masaomi. Nhưng nếu không nói cái gì thì… Khi mang Iori đến gặp bác sĩ tâm lý phải làm sao?”

Masaomi dừng chân, nói: “Đến lúc đó rồi tính… Tối hôm nay anh phải ở lại trực đêm. Em trở về nói cho mọi người biết tình hình của Iori. Nhắc họ đừng ở trước mặt Iori lộ ra dấu vết đấy”.

Louis gật đầu, dừng lại một chút, lập tức trên mặt đang mang vẻ nghiêm túc thay đổi thành bộ dáng ôn hoà mang theo ý cười.

Masaomi nhìn thấy, im lặng thở dài. Sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng của Louis đúng là được lĩnh hội từ người em thứ mười một đang dấn thân vào làng giải trí mà mỗi ngày đều không về nhà Asahina Fuuto.

Nhắc mới nhớ, anh hình như quên thông báo với Fuuto và Kaname, còn có Hikaru và Natsume… Mà thôi, chắc Ukyo đã liên lạc với các em ấy rồi nhỉ!?.. Ừm, Ukyo từ trước đến nay luôn cẩn thận, chắc hẳn đã liên lạc rồi. Nghĩ vậy, Masaomi lập tức thật vui vẻ ném việc này sau đầu.

Hai người trở lại phòng bệnh của Iori, nhìn thấy trước giường toàn là những mảnh thủy tinh, mà Iori lại ngồi xổm trước những mảnh vỡ ấy, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới mấy năm trước, sau khi Shiraishi Fuyuka qua đời, Iori đã không ngừng nghĩ các phương pháp tự sát…

Bọn họ vội tiến lên, đi vòng qua các mảnh thủy tinh nhỏ, đến bên cạnh Iori, lo lắng hỏi: “Iori, em làm sao vậy?”

Iori lắc đầu, ấp úng nói: “Trượt tay…”

Cậu nghĩ muốn uống nước, nên xuống giường, đến trước bàn lấy nước. Nhưng tay lại không có sức, lại không cẩn thận không cầm chắc, nên cả bình và ly nước đều rớt. Vì vậy cậu ngồi trước những mảnh vỡ mà không biết nên làm gì.

Cậu nhớ đã hơn một lần làm vỡ thủy tinh để tự sát… Nhưng mà hiện giờ, cậu muốn sống thật tốt… Có điều, không biết tại sao khi nhìn đến những mảnh vỡ này, cậu vẫn là muốn nhặt lên trực tiếp đặt trên cổ tay mình và rạch thật sâu thế? Iori ngơ ngác nghiêng đầu, bất giác ngây người. Đến khi Masaomi và Louis gọi trở về. Vì sợ bọn họ truy vấn nên Iori đành ấp úng nói “Trượt tay…”

Cậu không biết, khi cậu vừa nói ra lời này đã khiến Masaomi cùng Louis sửng sốt, phải mất một lúc lâu mới có thể bình tâm lại. Trong lòng họ nhất thời không biết nên vui mừng hay cảm thấy may mắn ‘Thật tốt… Thật tốt em trai họ còn nguyện ý cùng họ nói một câu… Thật tốt em trai họ, không có tự sát…’.

Hai anh em một người đỡ Iori lên giường, một người thì dọn sạch sẽ những mảnh thủy tinh trên mặt đất. Sau Louis mới phát hiện, trước khi ra khỏi phòng, anh nhớ Iori còn đang truyền dịch, bây giờ trên tay lại trống trơn, ngoài trừ còn dấu chấm đỏ đỏ do máu, thì không có cái gì hết!

Anh vội đến cạnh giường, lần theo túi truyền dịch để tìm mũi kim. Kim tiêm còn đang không ngừng nhỏ nước thuốc, anh không biết nên thế nào, đành gọi Masaomi đang tập trung quét mảnh thủy tinh, nói: “Anh Masaomi, châm truyền dịch trên tay Iori rớt, anh lại kiểm tra thử xem”.

Masaomi lập tức buông trong tay, đi qua cầm cánh tay Iori kiểm tra, nhìn sang Louis trên tay cầm kim tiêm, lấy điện thoại gọi cho y tá phòng trực ban: “Làm phiền gọi người lấy kim tiêm lên phòng XX lầu hai giúp tôi”.

Đợi y tá cầm theo vật cần thiết đến, bị anh mắng một lát. Mà lúc này, Iori giống như con rối gỗ mặc cho Masaomi và Louis bố trí, cậu đều không phản kháng cũng như phản ứng. Ngay cả khi kim tiêm chích vào mặt máu ở mu bàn tay, ngay cả hừ một tiếng cũng không thèm, cũng không thèm liếc mắt.

"Được rồi, như vậy sẽ không sao nữa…” Masaomi nhẹ nhàng xoa đầu Iori đầu, ngồi dậy nói với Louis: “Anh phải về trực ban, em ở lại chăm sóc Iori, chờ Ukyo đến, em cũng trở về nghỉ ngơi đi”.

“Em biết rồi, anh Masaomi” Louis cười nói.

Đợi Masaomi đi khỏi, Louis đóng cửa phòng, đi về giường bệnh ngồi xuống.

“Iori, em khát nước à?” Biểu lộ trên mặt không thể ôn nhu hơn.

Iori vẫn cúi đầu, chỉ là lần này lại nhẹ nhàng gật đầu. Cổ họng cậu bây giờ rất khô khốc, cảm giác rất khó chịu. Hơn nữa, dạ dày hình như tệ hơn…

Louis đứng lên, lại gần ngăn tủ lấy ra một cái ly mới, rót chút nước ấm đưa đến bên miệng Iori.

Iori bám vào tay anh, nhấp từng một ngụm nhỏ… Bây giờ cậu uống thật sự chậm, cũng không dám uống nhanh. Cảm giác buồn nôn, rất khó chịu…

Louis cũng không ép cậu, từ đầu đến cuối trên mặt đều nhu hòa, ý cười cũng không giảm, hai mắt ôn hoà đầy quan tâm nhìn Iori không chớp mắt.

Iori uống xong, mới thấy Louis vẫn luôn nhìn cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Louis, sau lại rất mau cúi đầu. Cậu thật sự không thích Louis dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu…

Nguyên nhân, chính cậu cũng không nói lên được, chỉ là chán ghét mà thôi…

Ánh mắt này, hình như bản thân cậu đã từng thấy qua… Hình như đã rất lâu về trước, khi cậu còn đang học sơ trung đã vì một nữ sinh cậu thích mà đòi tự tử.

Ha… Bây giờ lại một lần nữa nhìn thấy ánh mắt này của Louis, cậu chỉ cảm thấy buồn cười…

Nếu cậu nhớ không lầm, khi cậu bị đưa vào bệnh viện tâm thần thì Louis nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh nhạt bao nhiêu…

____

[Kỳ Thanh]: Iori của tui chắc bị cái viện tâm thần đó cảm nhiễm rồi, thấy tư duy của ẻm kì lạ quá (ب_ب)