Hôm nay là một ngày khá trong lành , dù đôi mắt này không nhìn thấy được ánh sáng ngoài kia nữa , nhưng Diệp Ái Vy luôn cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình ra sao . Sáng sớm sau khi dùng bữa xong , Thanh Thư dắt cô ra khuôn viên để hít không khí trong lành , dạo gần đây trời bắt đầu trở lại nên Diệp Ái Vy được Cố Minh An mua cho rất nhiều áo ấm , không biết sài bao lâu mới hết.
- Tiểu Vy , vườn hoa mà em chăm sóc nó đua nhau khoe sắc rồi.
Thanh Thư ngồi kế bên thích thú nhìn ra vườn hoa mà tự tay Diệp Ái Vy chăm sóc . Cả hai đang ngồi trong một mái hiên khá rộng , có bàn ghế lẫn tách trà đầy đủ . Nhưng chỉ tiếc là , một nơi như thế này Cố Minh An lại không ngó đến.
- Thật hả chị? Chắc sẽ đẹp lắm , em cũng rất muốn được nhìn thấy chúng…
Diệp Ái Vy nói đến câu cuối lại ngập ngừng , cô biết việc nhìn thấy ánh sáng đối với cô bây giờ là không thể! Mặc dù từ lúc xuất viện đến bây giờ cũng đã gần hai tuần , Cố Minh An luôn nói sẽ giúp cô nhìn thấy ánh sáng , nhưng Diệp Ái Vy không dám tin . Cô tin chuyện anh có thể nghiền nát đám người hại cô , nhưng chuyện này có lẽ không nên kì vọng…
Thanh Thư im lặng , chị ấy biết cô nhóc này đã lén khóc rất nhiều lần vì đôi mắt xinh đẹp này , nhưng chị ấy không có cách nào giúp Diệp Ái Vy, chỉ mong có phép màu nào đó có thể cứu vãn được cô thôi.
- Không sao không sao , ngày mắt em sáng lại sẽ sớm thôi . Lúc đó ngắm vẫn không muộn.
- Vâng hì hì.
Diệp Ái Vy cũng vui vẻ đáp lại Thanh Thư.
- Vào nhà thôi , gió chuyển lạnh rồi , ở đây lâu em sẽ bệnh mất.
Thanh Thư nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy Diệp Ái Vy mà dìu cô đi. Diệp Ái Vy hiện tại được cung phụng như một bà hoàng , Cố Minh An cưng chiều cô không hết , cô sơ ý té trầy xước một chút , anh đã khó chịu lôi những người giúp việc trong nhà ra mắng một trận vì không để ý đến cô . Cô muốn làm những gì anh đều đáp ứng lại tất cả , thậm chí đi làm muộn lại còn về sớm cũng chỉ vì Diệp Ái Vy , Cố Minh An luôn làm tất cả mọi thứ để bù đắp lại nỗi mất mát mà năm tháng đó cô đã gánh chịu , bây giờ đôi mắt lại không thể nhìn thấy , anh đã dặn lòng là từ bây giờ và kể cả về sau cũng chỉ có một mình Diệp Ái Vy!
Trong ba tuần nay , Diệp Thâm luôn khổ sở chạy đủ đường để tìm kiếm sự giúp đỡ của các cổ đông và các công ty nhỏ . Nhưng cũng chỉ được một số ít , ông ta hiện tại đang tìm cách cứu vãn tình hình của Diệp Thị , chỉ trong ba tuần mà giá cổ phiếu rớt trầm trọng đến nổi như muốn bóc hơi khỏi giới kinh doanh . Nhiều lần đã tìm đến Gia Viên để cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Ái Vy , nhưng trước đó lỗi lầm ông ta quá lớn, lớn đến nổi cô gái này chẳng thể quên , bây giờ ông ta còn tiếp tay cho Diệp Ái Phương hãm hại cô ra nông nỗi này , thử hỏi xem Diệp Ái Vy lấy đâu ra sự bao dung mà nói Cố Minh An bỏ qua cho bọn họ? Từ khoảnh khắc đó , Diệp Thâm biết rằng Diệp Ái Vy đã xác định cô không phải là người của Diệp Gia nữa!
Diệp Ái Phương trong hai tuần nay đều an phận mà sống trong cái nơi tối tăm đó . Cô ta còn tưởng là mình đã thật sự bị mù rồi cơ? Dạo gần đây Cố Minh An không thường xuyên đến dọa cô ta , nhưng trợ lý của anh thì có đó . Thường những lúc rảnh rỗi, Tam Thần sẽ đến tra tấn tinh thần của cô ta một vài tiếng đồng hồ , dùng những lời lẽ sắc bén đay nghiến cô ta một cách thâm độc nhất có thể . Cũng giống cô ta tìm mọi cách để có thể hại Diệp Ái Vy.
- Chào! Như hẹn lại đến , sống trong đây thấy tiện nghi mà chủ tịch của tôi dành cho cô tốt không?
Tam Thần ung dung ngồi xuống chiếc ghế gần đó , giọng hỏi “ân cần”
- Tốt con mẹ anh , cút đi . Đồ chó chết!
Diệp Ái Phương đối với người đàn ông này như nước với lửa mãi không thể hòa thuận!
- Còn mạnh miệng được thì chắc là còn khỏe rồi
Tam Thần buông ra một câu khiến cả gai óc Diệp Ái Phương nổi lên.
- Anh muốn làm gì?
- Làm gì thì từ từ cô biết , báo cho cô nghe nội trong tuần này đôi mắt của cô sẽ là một màu đen vĩnh cửu.
Tam Thần thong thả nói , còn thông báo cho cô ta một tin “rất tốt” . Nhưng tốt với Diệp Ái Vy , nhưng lại xấu cho cô ta.
- Anh…anh nói gì? Màu đen vĩnh cửu? Hahaha , đừng có mà nhảm . Cho dù các người có ép tôi hiến giác mạc cho con rẻ rách đó thì không có chữ ký xác nhận của tôi , các người cũng không làm được gì
Diệp Ái Phương cười phá lên , châm biếm đáp lại câu nói của anh ta.
Tam Thần chỉ cười khẩy một cái , sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt nhếch nhác của Diệp Ái Phương mà cất tiếng
- Cô quên chủ tịch tôi là người như thế nào à? Cỡ như Diệp Thâm cha cô , anh ấy chỉ cần búng tay thì có thể biến mất , cô nghĩ cô là cái thá gì?
Tam Thần hiểm độc nói , so với Diệp Ái Phương thì người đàn ông này còn ghê sợ hơn nhiều . Bản tính này của anh ta xuất hiện từ lúc đi theo Cố Minh An đến tận bây giờ , không ít lần chứng khiến cảnh Cố Minh An tàn độc ra sao , nên bây giờ anh ta khôn khéo và nguy hiểm đến như vậy cũng nhờ một tay Cố Minh An dạy dỗ!
Diệp Ái Phương bỗng chốc sững người , đúng! Cô ta quên mất người đàn ông hiểm họa khó lường như Cố Minh An thì có chuyện gì là khó đâu chứ? Anh muốn cô ta chết thì ngay tức khắc cô ta sẽ chết , anh muốn cô ta làm cái gì thì cô ta phải làm cái đó . Nên việc lấy giác mạc của cô ta ghép cho Diệp Ái Vy mà không cần chữ ký xác nhận thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ . Nghĩ đến điều đó , toàn thân Diệp Ái Phương không khỏi run lên từng hồi , cô ta đã bắt đầu sợ hãi Cố Minh An lẫn Tam Thần rồi . Đúng là trợ lý của tên ác ma đó thì không khác gì chủ!!!??
————————
NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA
iuu lắm~~