Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 18: Gây chuyện

Mỗi ngày đều trôi qua êm đềm , ngày nào Cố Minh An cũng sẽ gọi cho cô nên cô rất yên tâm . Chỉ còn ngày mai nữa thôi là anh sẽ về rồi , Diệp Ái Vy quyết định ngày mai sẽ nấu món gì đó để mừng anh trở về.

Hôm nay cô ra ngoài một chuyến , chủ yếu muốn mua chút ít đồ về nấu vài món . Cũng được biết là Cố Minh An đã lên máy bay từ sớm , chắc cũng đã sắp hạ cánh rồi.

Trên đường về , trên tay cô túi lớn túi nhỏ đều có đầy đủ , xui xẻo thế nào lại gặp ngay Diệp Ái Phương , cô ta như đứng đó chờ sẵn vậy , ấy vậy mà Diệp Ái Vy lướt ngang qua cô ta , nào ngờ bị cô ta nắm lấy cánh tay lôi lại.

- Sao? Nhìn thấy tôi chị lại né mặt?

Diệp Ái Phương đênh mặt trả lời

- Tại sao nhất thiết phải dừng lại nói chuyện?

Diệp Ái Vy trả lời

Diệp Ái Phương buông tay cô ra , sau đó liền nói.

- Phải nói chứ , tôi rất muốn biết cuộc sống của chị có ổn không . Hay là bị Cố Minh An hành hạ đến chết đi sống lại rồi?

- Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Nhảm nhí , tránh ra chỗ khác , đừng làm phiền đến tôi

Diệp Ái Vy cương mặt trả lời , cô thật sự chán ngấy cái cảnh phải im lặng chịu đựng Diệp Ái Phương lắm rồi.

Cô ta trợn mắt nhìn người con gái trước mặt , chắc hôm nay lá gan to đến nổi đủ để bật lại cô ta rồi chứ gì? Chủ yếu lần tiếp cận này cũng không có gì tốt đẹp , lần trước bị bẽ mặt đến vậy , cô ta nhất quyết trả thù . Giờ thì có cơ hội rồi!

- Con nhỏ này , mày dám nói vậy hả? Cái thứ có trăng quên đèn như mày đúng là đồ bỏ đi , từ lúc mày được cha bán đi cho Cố Minh An , một lần mày về thăm ông ấy cũng chẳng có . Đúng là thứ con hoang bất hiếu , mày cũng như mẹ mày thôi , đều là thứ bỏ đi để đàn ông chà đạp.

- Câm miệng , cô không được xúc phạm đến mẹ tôi

Diệp Ái Vy kích động đẩy cô ta một cái , Diệp Ái Phương tức giận vung tay thật cao , giáng xuống một bên má cô một cái tát thật đau điếng.

Chát

Diệp Ái Vy không cảm thấy đau đớn , thay vào đó là sự nổi giận trong đôi mắt xinh đẹp kia . Cô trừng thẳng vào mặt Diệp Ái Phương , những túi đồ ăn trên tay rơi xuống . Cả hai đã bắt đầu xô xát nhau bên lề đường , Diệp Ái Vy đánh trả cô ta cái tát cũng nãy , Diệp Ái Phương đạp vào bụng cô một cái thật đau , phần bụng dưới đau đớn . Diệp Ái Vy buông tay ôm bụng mình , đôi mắt vẫn uất hận nhìn về phía cô ta . Diệp Ái Phương nắm bắt thời cơ cô mất lợi thế , liền dạng tay đẩy Diệp Ái Vy ra giữa đường lớn.

Cô hoảng hốt , nhìn về phía chiếc xe có vẻ chờ sẵn ở đó đang lao thật nhanh đến chỗ cô . Diệp Ái Vy sợ hãi nhắm chặt mắt , trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của Cố Minh An, ngay giây sau đó.

Rầm

Một tiếng rầm thật lớn , tất cả mọi người đổ dồn về nơi phát ra tiếng động lớn , chỉ thấy cơ thể cô gái tung lên không trung rồi rơi mạnh xuống mặt đất , máu tuông ra thành vũng . Chiếc váy màu trắng nhanh chóng bị nhuộm một màu đỏ thâm thẫm , chiếc xe tông người xong liền nhanh chóng phóng đi . Diệp Ái Phương cũng đã rời khỏi đó , trước khi đi cô ta còn nói

- Đáng đời mày , chết cho khuất mắt tao

Kế hoạch này cô ta vốn nghĩ đã hoàn hảo , không chút lo âu.

Cố Minh An đang trên xe trở về , đi ngang con đường lớn . Phía trước đang bu rất đông , có cả cảnh sát . Phần lớn là bị ùn tắc giao thông, anh nóng lòng muốn trở về nên nói trợ lý

- Cậu xuống xem có chuyện gì , sau đó liền dọn đường.

- Vâng

Tam Thần nhanh chóng đi về phía cảnh sát hỏi tình hình . Nhìn vào người bị tai nạn , anh ta có chút thất kinh hồn vía , lời cảnh sát nói liền bỏ ngoài tai , chạy nhanh về phía chiếc xe của mình báo cáo cho Cố Minh An.

Cố Minh An mở cửa sổ xuống chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch của Tam Thần , chưa kịp hỏi đã bị anh ta cướp lời.

- Chủ tịch , người…người bị tai nạn là thiếu phu nhân , xe cấp cứu vẫn đang trên đường đến.

Đoàng

Gì vậy? Cậu ta mới nói gì vậy? Cố Minh An bấn loạn tinh thần , mở cửa chạy đến chỗ đó . Cảnh sát thấy anh cũng chỉ né sang một bên.

Nhìn thân xác vốn không còn hơi ấm của cô dính đầy máu , nằm trên đường trên một vũng máu lớn , anh thất kinh hồn vía liền lao lại chỗ cô . Bàn tay run rẩy ôm thân để của cô lên người mình.

- Ái Vy , đừng…mở mắt , mở mắt ra nhìn anh . Đừng làm anh sợ , xin em

Cố Minh An gọi cô trong vô vọng , hơi ấm vốn cũng chẳng còn . Anh nhanh chóng bế cô lên chạy vượt qua đám cảnh sát mà tiến về phía chiếc Rolls-Royce màu đen.

- Tôi cho cậu 5 phút để đến bệnh viện

Giọng nói lạnh như băng vang lên , Cố Minh An ôm chặt cô vào lòng , miệng liên tục gọi người con gái đã mất đi ý thức từ lâu.

- Ái Vy , là anh đây , anh trở về rồi…Xin em đừng ngủ , mở mắt ra nhìn anh

Cố Minh An đang rất hoảng loạn , nếu như anh trở về từ tối hôm qua thì cô sẽ không bị như vậy đúng không? Anh tự trách bản thân mình rất nhiều , tại sao lại để mọi chuyện đến với cô như vậy chứ?

- Là anh không bảo vệ tốt cho em , xin lỗi…Anh xin lỗi , em có nghe anh nói không? Đừng xảy ra chuyện gì hết , xin em , em nhất định không được rời bỏ anh…

Giọng nói run rẩy cất lên , Cố Minh An càng ôm chặt cô hơn . Chiếc váy trắng được nhuộm màu đỏ sẫm , chiếc áo sơ mi trắng của anh cũng dính toàn máu của cô . Tam Thần lái xe cũng đã rất nhanh đến bệnh viện , Cố Minh An muốn xông thẳng vào phòng cấp cứu với cô , Tam Thần nhanh chóng cản anh lại . Nhìn chủ tịch cao cao tại thượng của mình , bây giờ lại đang run rẩy thế này , nói anh ta không sợ thì chính là sai rồi . Bộ dạng của chủ tịch lúc này là lần đầu tiên anh ta thấy được.

————————

NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA

iuu lắm~~