Thiếu Gia Ác Ma, Tha Cho Em!

Chương 7: Nỗi Sợ Hãi Của Hàn Kỳ Anh.

Phong Bạch Ngôn nằm bên cạnh cô, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt. Không hiểu tại sao Hàn Kỳ Anh lại có sức hút lạ lẫm đối với vị Phong nhị thiếu gia này tới như vậy. Thỉnh thoảng anh lại nhếch miệng cười, cứ như thế mà ở bên cạnh cô cho đến khi trời sáng.

Cạch!

Sáng sớm, Phong Bạch Ngôn đã vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ. Lúc anh vừa bước ra khỏi phòng tắm thì vẫn thấy Hàn Kỳ Anh nằm ngủ ngon lành trên giường. Anh tắm lâu như vậy mà cũng chưa tỉnh dậy, đúng là thỏ con ham ngủ:

“Thật là…”

Ting toong!

Phong Bạch Ngôn nghe thấy có tiếng chuông cửa ở ngoài phòng khách. Anh nghĩ là anh trai của mình tới nên đã không ngần ngại mà mở cửa ra. Ai ngờ, cửa vừa bật mở, một cô gái ăn mặc sεメy, người toàn mùi nước hoa ôm nhào lấy anh.

“Phong nhị thiếu, em nhớ anh muốn chết đó.”

Mặt anh lúc này đen lại, tài xế Lục của anh vội vã từ bên ngoài chạy vào.

“Nhị…nhị thiếu gia, cô gái này cứ một mực nói là anh gọi đến nên tôi không cản được.”

“Vô dụng.”

Phong Bạch Ngôn trừng mắt lườm tài xế Lục khiến anh ta toát hết mồ hôi hột. Còn người phụ nữ lạ mặt này là ai thì anh cũng không quan tâm cho lắm.

“Mau buông tay cô ra khỏi người tôi ngay.”

Cô gái đó vẫn không chịu buông, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ của anh lắc lư.

“Ứ…anh không nhớ em sao? Chúng ta đã từng rất thân mật mà, đồ đáng ghét này.”

Phong Bạch Ngôn định cho cô ta vài cái bạt tai nhưng anh chợt nhìn thấy có thứ gì đó lạ lạ, giống như camera mini gắn trên vòng dây chuyền ở cổ của cô gái này. Bốn cô gái trước đây đòi leo lên giường của anh cũng có máy quay lén như vậy và một thiết bị nghe lén. Phong Bạch Ngôn liền nhận ra chiêu trò cũ, anh đổi giọng để đánh lạc hướng ả đàn bà kia:

“Ồ, chúng ta đã từng thân mật sao? Vậy tôi cũng thật muốn thử mùi vị của cô để nhớ lại.”

“Tự nhiên…”

Phong Bạch Ngôn ôm chặt lấy eo cô gái đó, anh tấn công vào phần hõm cổ nhạy cảm của cô ta.

“Ưm…ư…từ từ thôi Phong nhị thiếu!”

Trong lúc tận hưởng chút hương vị khác để lạ miệng, Phong Bạch Ngôn lại liên tục nhớ tới khoảnh khắc ân ái của anh và Hàn Kỳ Anh đêm qua. Hương vị trên người của Kỳ Anh mới thực sự khiến anh có cảm giác, còn cô gái này thì lại hoàn toàn không cho anh một chút phản ứng nào hết.

Tài xế Lục đứng một bên, cả người run lên bần bật. Trước đây bốn cô gái kia cũng như vầy, thế nhưng sau đó lại bị anh gϊếŧ không chút nhân từ, liệu trường hợp đó có xảy ra với cô gái lạ này không?

Chơi đùa như vậy đã quá đủ. Phong Bạch Ngôn chuyển tay lên trên, sau đó ngay lập tức bóp chặt lấy cổ của cô gái đó. Sắc mặt của anh cũng thay đổi, cô gái kia bắt đầu sợ sệt.

“Ah…ưm…khó…khó thở quá.”

“Nói mau, có phải cô được Tần Ngọc Xuyên cử tới đúng không? Nếu dám nói dối nửa chữ, tôi thề là sẽ tiễn cô xuống địa ngục ngay đấy.”

Ánh mắt đầy sát khí tỏa ra sự ớn lạnh khiến cô gái kia sợ xanh mặt lại. Hai tay cô ta giữ chặt tay anh đang cố định trên cổ mình, dù bây giờ có nói thật hay nói dối thì cũng có một kết cục giống nhau thôi.

Trong khi đó, ở căn phòng ngủ gần đó. Hàn Kỳ Anh đã tỉnh ngủ sau một đêm mệt mỏi. Cả người cô như rã rời, đau nhức tới tê buốt tất cả các bộ phận. Cô đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Phong Bạch Ngôn đâu cả.

“Anh ta không có trong phòng sao?”

Nhìn đống quần áo của cô ngổn ngang dưới đất, và chút máu đỏ còn đọng lại trên ga giường, cảnh tượng đêm qua lại ùa về trong trí nhớ cô. Hàn Kỳ Anh đỏ mặt, cô không dám tưởng tượng đến cảnh đó nữa. Sau khi trấn an tinh thần, cô vơ lấy quần áo rồi mặc vào, cả người toàn mùi của Phong Bạch Ngôn nên cô đã định bước vào phòng tắm. Thế nhưng đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ vọng vào từ bên ngoài.

“Xin anh tha mạng, tôi biết sai rồi, xin đừng gϊếŧ tôi.”

Hàn Kỳ Anh tò mò nên cô đã khẽ mở cửa và nhòm ra. Cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng bất ngờ và sợ hãi. Phong Bạch Ngôn đang bóp cổ một cô gái, ánh mắt sắc lạnh của anh cùng lực siết chặt đến ngạt thở chính là vũ khí gϊếŧ người lợi hại.

“Khụ…khụ…xin…tha…mạng.”

Cô gái kia bị anh nhấc bổng lên trên không trung, hai chân chới với tìm mặt đất nhưng cũng vô vọng.

“Kết cục của cô…chính là phải chết.”

Sau khi anh dứt lời, cô gái kia cũng ngừng vùng vẫy, cô ta đã thật sự tắt thở. Phong Bạch Ngôn chỉ cần thả nhẹ tay, cả người cô ta đã ngã nhào xuống nền nhà.

“Đem xác cô ta đi đi, đừng để đây, thật trướng mắt.”

“Vâng, thưa nhị thiếu gia.”

Phong Bạch Ngôn lấy khăn tay lau tay, sau đó thì ra lệnh cho tài xế Lục xử lý gọn lẹ cái xác của cô gái kia. Nhìn gương mặt bất biến của anh sau khi vừa gϊếŧ người thật khiến người khác nổi cả da gà. Hàn Kỳ Anh vội vàng khép cửa lại, điều cô vừa nhìn thấy đúng là một cú sốc lớn đối với cô.

Cô ngồi gục xuống, tựa lưng vào cánh cửa gỗ. Cả người cô run lên bần bật, hai tay siết chặt lấy nhau, cô đang vô cùng sợ hãi:

“Anh…anh ta vừa gϊếŧ người…mình…mình đã thấy anh ta gϊếŧ người.…phải…phải làm sao đây?”

Trong đầu cô lúc này đang tưởng tượng ra cảnh cô gái ban nãy bị anh chơi xong rồi gϊếŧ chết. Đêm qua, anh và cô cũng đã làm chuyện đó, liệu người tiếp theo bị anh gϊếŧ có phải là cô hay không?

Hàn Kỳ Anh rơi vào hoang mang, đáng lẽ ra cô không nên nhìn thấy cảnh tượng đó mới phải. Thật kinh khủng!

“Mình phải tìm cách rời khỏi đây, phải rời khỏi đây trước khi anh ta gϊếŧ mình.”

Thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh gì cả, Hàn Kỳ Anh mới dám từ từ mở cửa ra ngoài. Cô rón rén từng bước chân chậm rãi ra khỏi cửa chính, sau khi an toàn ra khỏi biệt thự, cô chạy bán sống bán chết.

“Huhu…Phong Bạch Ngôn là một ác ma…mình không nên dây dưa vào anh ta…mình phải tránh xa anh ta ra mới được…”

Hàn Kỳ Anh cứ chạy trên đôi chân trần như vậy, đường đi dù không có nhiều sỏi đá nhưng cũng là bê tông nên sẽ rất đau nếu cứ tiếp tục chạy như vậy một đoạn đường dài. Cô mặc kệ chân mình đau thế nào, cứ chạy thật xa nơi đó rồi tính sau.

Chạy tới ngã ba, vì không để ý mà cô suýt nữa bị một chiếc ô tô tông trúng. Hàn Kỳ Anh ngã nhào xuống đất, hai bàn tay và đầu gối của cô bị thương.

“Á!”

Chủ chiếc xe nhanh chóng bước ra ngoài, anh ta ngồi xuống hỏi han cô:

“Cô không sao chứ? Thật sự vừa nãy nếu tôi không dừng kịp thì cô đã gặp nguy hiểm rồi.”

“Không…tôi không sao.”

Hàn Kỳ Anh từ từ ngẩng mặt lên, gương mặt của người đàn ông đó khiến cô bỗng chốc mỉm cười:

“Phong…Bạch Lăng?”

“Thì ra là cô, Hàn Kỳ Anh.”

Phong Bạch Lăng đang lái xe tới để gặp em trai mình, không ngờ là lại va phải cô ở đây trên đường tới biệt thự. Phong Bạch Lăng nhìn về hướng cô chạy ra, đó là hướng biệt thự của em trai anh ta.

“Hàn tiểu thư, cô đã chạy ra khỏi biệt thự của em trai tôi sao? Đừng nói với tôi, nó lại làm khó tới cô đấy nhé!”

“Tôi…tôi…”

Cô lúng túng, không biết phải nói chuyện này như thế nào. Nếu cô nói chuyện em trai Phong Bạch Lăng gϊếŧ người không biết hai anh em họ có xảy ra chuyện gì không?

Mải mê nói chuyện mà hai người quên mất chân cô đang bị thương. Phong Bạch Lăng nhanh chóng bế cô vào trong xe để sơ cứu trước.

“Cô ngồi yên đây để tôi lấy hộp cứu thương mini.”

“Cảm…ơn.”

Nhìn từng cử chỉ ân cần và nhẹ nhàng của Phong Bạch Lăng, Hàn Kỳ Anh đã quên mất luôn việc anh ta là anh trai của một tên ác ma. Hai anh em họ là anh em ruột nhưng sao khác nhau quá vậy.

“Xong rồi. Bây giờ cô muốn đi đâu? Tôi sẽ đưa cô đi.”

“Tôi…tôi muốn về nhà.”

“Nhà cô ở đâu?”

“Chung cư Mã Dạ.”

Lúc Phong Bạch Lăng chuẩn bị lái xe, Hàn Kỳ Anh đã nắm chặt lấy tay anh ta. Giọng điệu cô run run như muốn nói gì đó với người này.

“Có chuyện gì sao Hàn tiểu thư?”

“Tôi…tôi muốn nói một chuyện với anh, về…em trai anh.”

“Sao thế? Em trai tôi…nó lại làm phiền tới cô sao?”

“Tôi đã nhìn thấy anh ta gϊếŧ chết một cô gái trẻ ngay trong biệt thự. Tôi sợ lắm, tôi sợ mục tiêu tiếp theo anh ta gϊếŧ sẽ là tôi. Làm ơn…cứu tôi với.”