Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 40

Tần Trạch híp mắt, đi theo đến bàn số ba.

Gã lắc xúc xắc khoảng hơn hai mươi, nịnh nọt nói: “Chào Trạch ca, ván này đặt trước bao nhiêu nhỉ?”

Trên bàn đã có hai nam nhân, một người cao gầy, một người mặt rỗ. Bọn họ cũng đang quan sát cả người Tần Trạch.

Tần Trạch lấy ra một đồng bạc đặt bộp lên bàn, khẽ khom người, mắt lóe sáng: “Ván này mua lớn, tối nay lão tử muốn thắng lại hết số đã thua lúc trước.”

Những người khác cười cười, ai đến đây mà chẳng có suy nghĩ này.

Tên cao gầy và tên mặt rỗ liếc mắt với nhau “Bọn ta mua nhỏ.”

Gã lắc xúc xắc cất cao giọng nói: “Nghĩ kĩ rồi chứ, chắc chắn mua thì bỏ xuống đi.”

Tầm mắt của mọi người bỗng chốc dán vào cốc xúc xắc trên tay nam nhân.

Cốc xúc xắc từ từ được mở ra: “Năm năm sáu, lớn.”

Tần Trạch lập tức kích động nhảy lên: “Ta thắng, ta thắng, đưa tiền đây.”

Tên cao gầy và tên mặt rỗ vô cùng rầu rĩ.

Tiếp tục ván cờ thêm ván hai ván ba nữa, Tần Trạch lại thắng, nhưng đến ván thứ tư, hắn bắt đầu thua.

Sắc mặt Tần Trạch không tốt lắm, gã lắc xúc xắc trấn an nói: “Trạch ca, thắng thua trong sòng bạc là lẽ thường tình. Hôm nay nhìn là biết vận khí Trạch ca không tồi, nói không chừng ván sau ngươi lại đảo ngược tình thế đó.”

Tần Trạch không nói gì, nhưng vẫn đặt cược tiếp. Sau đó hắn thắng hai ván, rồi lại thua một ván. Tần Trạch bèn thay đổi trận địa, chạy đi đánh bài cửu.

“Chà, A Trạch tới rồi, vận may hôm nay thế nào?”

Tần Trạch phỉ nhổ: “Con mẹ nó, đừng nói nữa. Vừa lại thua một ván rồi, ta đổi chỗ ngồi cái.”

Một nam nhân bụng phệ cười nói: “Được được, ta nhường chỗ cho ngươi.”

Lúc đầu Tần Trạch chơi bài cửu cũng thua, sau ba ván bài thì dần dần bắt đầu thắng. Nói chung là cứ thua hai ván nhỏ là lại thắng một ván lớn.

Nửa đêm, Tần Trạch mặt đỏ bừng tới tìm quản sự, ném ra ba lượng bạc: “Đưa giấy nợ cho ta, lão tử trả lại tiền.”

Quản sự ngáp một cái, chậm rãi nói: “Thôi đừng Trạch ca, bây giờ trả lại luôn cho ta, thật lãng phí vận khí.”

Không thể không nói, tên quản sự này nắm bắt tâm lý con bạc cực kỳ chính xác. Tiếc là hắn gặp phải Tần Trạch.

“Nói nhảm, có tờ giấy nợ kia mới làm hao tổn tài vận của lão tử, tiền cứ chạy về chỗ ngươi.”

Quản sự thầm run lên, tưởng là Tần Trạch đã biết điều gì đó, nhưng Tần Trạch lại chửi bới một tràng, nhất quyết kêu hắn nhanh chóng lấy giấy nợ ra, kêu gào phải lấp lỗ hổng tài vận lại.

Quản sự không có cách nào, đành phải lấy giấy nợ ra. Tần Trạch cầm lên, cho vào miệng nhai hết.

“Thế là hết nợ rồi ha.”

Khóe miệng quản sự giật giật.

Sau đó Tần Trạch lại đi đánh bạc, đến rạng sáng, lại lần nữa đỏ mắt tìm đến quản sự.

Thức cả một đêm, quản sự cũng hơi đờ đẫn, thấy Tần Trạch như vậy, còn tưởng rằng Tần Trạch thua đến đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi nói: “Lần này mượn bao nhiêu?”

“Mượn cái búa.” Tần Trạch lại ném ra năm lượng bạc: “Trả giấy nợ lần trước cho lão tử.”

Quản sự hơi hoang mang chạy đi, thăm dò nói: “Trạch ta tối qua may ghê ha.”

Tần Trạch đắc ý nói: “Đương nhiên, nếu không phải thua nửa chừng, ta còn có thể thắng nhiều nữa.”

Quản sự nghe vậy, nghi hoặc trong lòng tan biến phân nửa, hắn không cam lòng trả lại giấy nợ: “Trạch ca mệt mỏi cả đêm rồi, ăn chút gì đi.”

“Ta không ăn.” Tần Trạch tức giận nói: “Đưa giấy nợ cho lão tử, lão tử suy nghĩ cả đêm rồi. Lão tử cứ thua mãi chính là vì giấy nợ còn nằm ở chỗ ngươi.”

Sắc mặt Tần Trạch hung dữ như một con sói đói.

Quản sự hơi sợ hãi, hắn ta đã nhìn thấy rất nhiều con bạc, biết một số người có thể phát điên như thế nào khi họ đã chấp nhận cái chết.

Quên đi, kiểu gì sau này Tần Trạch sẽ lại đến.

Quản sự bất đắc dĩ trả lại tờ giấy nợ trước đó cho Tần Trạch, Tần Trạch nhìn qua xác nhận là đúng, lập tức nhét vào miệng nuốt xuống.

“Tài vận bây giờ đều là của ta rồi, sau này ta sẽ phát đại tài.”

Quản sự suýt chút nữa trợn trắng mắt, qua loa đuổi người đi.

Tần Trạch loạng choạng rời khỏi sòng bạc, ánh nắng ban mai chói chang, hắn bị chói nhắm mắt lại.

Nguyên chủ trước giờ luôn được ăn ngon uống đủ, da dẻ còn mềm mại hơn cả nữ nhi của hắn ta. Tuy rằng bình thường cũng uống rượu nhưng bởi vì hầu bao ít ỏi, không thể mở miệng ăn uống nhiều, cho nên vẫn giữ “được” dáng người.

Bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ lặng lẽ tắm mình trong ánh mặt trời, bỗng có một loại hình dáng chất phác như trở lại nguyên trạng.