Tứ hoàng tử lập tức nhắn tin cho Thập hoàng tử hồi kinh. Nhưng mà Thập hoàng tử đã trở lại còn mang theo người đến bắt nghịch tặc.
Thập hoàng tử chiêu cáo thiên hạ chuyện Tứ hoàng tử cấu kết với Địch Nhung, khiến dân chúng kích động.
Nhưng chỉ mất có một ngày, Thập hoàng tử mang theo danh nghĩa chính nghĩa bắt được giặc phản quốc Tứ hoàng tử.
Còn lại những hoàng tử chưa trưởng thành. Trong lúc mọi người do dự, Tần Trạch cao giọng nói: "Quốc gia không thể một ngày không có vua, trước đấy Thập điện hạ đánh lui Địch Nhung, tiếp đấy lại bắt phản tặc, luận dũng luận đức, Thập điện hạ hoàn toàn xứng đáng. Nếu đại tông triều có được vị minh quân này, có thể mở ra thái bình thịnh thế."
Hắn vén vạt áo quỳ xuống: "Thần Tần Trạch, cung nghênh tân chủ. Tân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Có Tần Trạch dẫn đầu, phe trung lập còn lại cũng không lắc lư nữa, đồng loạt quỳ xuống: "Tân hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Ai cũng không nghĩ tới cuối cùng lại là Thập hoàng tử đăng cơ. Có lão thần thấy sau lưng Thập hoàng tử không có ai, muốn nắm lấy hắn. Ai ngờ Thập hoàng tử nhân cơ hội này thu thập luôn những người đó, dìu dắt tâm phúc của mình.
Lúc này, cuối cùng thế lực trước kia của Thập hoàng tử cũng nổi lên mặt nước. Mà sau khi hắn đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thịnh Minh, người đời gọi là Thịnh Minh Đế.
Bởi vì lúc trước Tần Trạch ủng hộ Thịnh Minh Đế có công, được đặc cách thăng lên thành nhất phẩm đại học sĩ, kiêm chứcthái sư.
Mọi người đều cho rằng Tần Trạch sẽ đi trên con đường quyền thần, nhưng sau khi Tần Trạch phụ tá Thịnh Minh Đế ổn định triều đình, đột nhiên ho ra máu hôn mê trên triều đình, thái y chẩn trị là vất vả lâu ngày tích thành bệnh, thuốc thang vô dụng.
Trong điện, Tần Thu quỳ gối bên cạnh phụ thân, khóc không thành tiếng. Tần Trạch sờ sờ đầu hắn, ôn tồn trấn an. Chẳng mấy khi hắn lại dịu dàng như vậy.
"Thu Nhi, làm người làm việc, không được thẹn với lương tâm."
Tần Trạch nói rất chậm, nhưng từng chữ rất rõ ràng.
Tần Thu liên tục gật đầu: "Cha, con sẽ làm, cha.”
Tần Trạch khàn giọng: "Đi đi."
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Minh Đế.
Thịnh Minh Đế xua lui mọi người, Tần Thu không nỡ rời đi, Thịnh Minh Đế nhìn sắc mặt nam tử trên giường như giấy vàng, trong lòng nổi lên chua xót.
Tần Trạch vẫy vẫy tay với hắn, Thịnh Minh Đế tiến lên, đường đường là thiên tử nhưng lại khom người cúi xuống bên cạnh Tần Trạch.
Tần Trạch cố sức nắm lấy tay hắn, hơi thở mong manh: "Thần... Chuyện may mắn nhất đời này của thần chính là trở thành hoàng tử sư."
Toàn thân Thịnh Minh Đế cứng đờ, vừa định mở miệng thì nước mắt lại rơi xuống trước: "Phu tử..."
"Phu tử?"
Thịnh Minh Đế hoảng sợ ngẩng đầu, Tần Trạch đã nhắm mắt lại, trong lòng Thịnh Minh Đế bỗng chốc trống rỗng.
Ba ngày sau, Thịnh Minh Đế truy phong Tần Trạch làm đế sư, lấy quy cách của đế sư để hạ táng.
Sau khi Tần Trạch qua đời, Thịnh Minh Đế cũng bệnh một đợt theo. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như hắn đã trở lại khi còn nhỏ.
Hắn vẫn là Thập hoàng tử bị coi thường, bị người ta đá rớt xuống hồ, liều mạng giãy giụa, các huynh đệ của hắn đều ở trên bờ vừa nhìn vừa cười.
Cho đến khi một bóng hình màu đỏ lao đến, kéo hắn ra khỏi tình trạng bóng đè đó.
Thịnh Minh Đế ngồi trên giường, ánh nến trong điện sáng ngời, ngập tràn ấm áp, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh thấu đến tận xương.
“Tiểu Thanh Tử, Tiểu Thanh Tử.”
Một nội thị vội vàng tiến vào: “Thánh Thượng.”
Thịnh Minh Đế vội vàng nói: “Thay y phục cho trẫm, trẫm muốn đến Tần phủ.”
Tiểu Thanh Tử ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều.
Sau nửa canh giờ, đội thân vệ của thiên tử dừng chân trước Tần phủ.
Tần Thu mặc xong y phục, vội vàng dẫn theo vợ con ra đón tiếp: “Thần cung nghênh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng...”
Thịnh Minh Đế lướt qua hắn ta, trực tiếp đi đến thư phòng lúc sinh thời của Tần Trạch.