Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, phía nam vẫn ổn, nhiều nơi ở phía bắc kinh thành đã bị đóng băng đến chết cả người lẫn vật nuôi.
Thái tử chủ động dâng thư đi trấn an khu vực bị thiên tai, Thái tử phi bị giữ lại ở trong kinh để chăm sóc nhi tử.
Nhưng mà khi gần đến tết, lại bị tuôn ra việc lúc trước trên bãi săn bắn mùa thu, hoá ra Phụng Nguyên Đế gặp phải gấu đen phát cuồng không phải ngoài ý muốn, mà là do có người sắp đặt.
Mũi nhọn chỉ thẳng vào nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, mẫu tộc của Thái tử.
Việc này vừa xảy ra, toàn bộ triều đình khϊếp sợ. Ban đầu mọi người còn không tin, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cũng thấy lạnh bàn chân.
Thái tử đã trưởng thành, thân thể Phụng Nguyên Đế vẫn còn khỏe mạnh. Nhưng mà vị trí đế vương lại chỉ có một.
Cuối cùng Phụng Nguyên Đế đè việc này xuống, thậm chí sau khi Thái tử cứu trợ thiên tai trở về, Phụng Nguyên Đế còn trắng trợn khen ngợi Thái tử.
Những người khác đều cảm thấy Phụng Nguyên Đế thật lòng tin tưởng Thái tử, cũng an tâm hơn không ít.
Tứ hoàng tử đổ hết mồi câu trong chén sứ xuống hồ, dẫn một đàn cá lớn đến tranh giành. Hồ nước trong vắt cũng bị đàn cá khuấy đυ.c lên.
Tứ hoàng tử híp mắt, nếu phụ hoàng thật sự tin tưởng Thái tử thì nên hỏi việc này cho rõ ràng, chứ không phải che đậy lại.
"Thập hoàng tử bên kia thế nào rồi?"
“Bẩm điện hạ, Thập hoàng tử vẫn còn đang do dự."
Tứ hoàng tử cũng không thấy bất ngờ cho lắm, nếu Thập hoàng tử phản bội ngay lập tức thì trái lại hắn sẽ thấy nghi ngờ.
Trong cung bề ngoài thì gió êm sóng lặng, nhưng thực tế bên trong đang như thế nào, sợ rằng chỉ có người trong đó mới biết.
Tần Trạch vẫn phái người tặng quà tết về quê nhà, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không trở về.
Nhưng ngược lại hắn gửi thư từ qua lại. Trịnh phụ lại dẫn theo nhi tử đến kinh thành vài lần. Tần Trạch cũng không ngăn Tần Thu tiếp xúc với bọn họ.
Tần Thu không giống hắn.
Năm sau, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều có biểu hiện xuất sắc, được Phụng Nguyên Đế khen ngợi vài lần.
Tần Trạch đứng ở trong hàng ngũ, nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua Phụng Nguyên Đế.
Các hoàng tử đều đã lớn, nếu như muốn vị trí Thái tử ổn định, làm phụ hoàng, Phụng Nguyên Đế đáng nhẽ nên phong đất cho những nhi tử khác ra ngoài, chứ không phải để họ ở lại kinh thành, cho bọn họ quyền lực rồi để cho bọn họ làm việc.
Sự cám dỗ của Cửu ngũ chí tôn (ngôi vua) vượt quá trí tưởng tượng của mọi người. Chỉ cần có một tia cơ hội, các hoàng tử đều sẽ sinh ra du͙© vọиɠ.
Nếu như nói Thập hoàng tử vẫn đang âm thầm kiếm hảo cảm của hắn thì các hoàng tử khác lại quang minh chính đại thăm dò mượn sức hắn.
Nhưng mà Tần Trạch dầu muối không ăn, điều này làm cho các hoàng tử khác tức giận.
Mà lúc này, người ở quê đến nói, Tần lão thái gia qua đời. Tần Trạch thuận thế dâng thư xin để tang.
Phụng Nguyên Đế vốn định không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Tần Trạch rời đi cũng không ảnh hưởng đến thế cục kinh thành, tuy nhiên hắn lại lén lút nhờ người đưa cho Thập hoàng tử một ít sách vở.
Một số lời không thể nói ra đều được viết trong sách.
Diễn biến sau đó có chút tương tự với cốt truyện ban đầu, Thập hoàng tử vẫn âm thầm gia nhập vào phe của Tứ hoàng tử.
Dưới sự xáo trộn của các hoàng tử khác, Phụng Nguyên Đế càng ngày càng kiêng kỵ Thái tử hơn. Thái tử muốn lấy lại sự tín nhiệm của phụ hoàng, tự mình dẫn binh xuất chinh ra dẹp biên cương.
Cốt truyện này đã đến trước vài năm, một chỗ thay đổi thì tất cả những chỗ khác cũng thay đổi hơn.
Cho nên lần này đi cùng Thái tử có cả Lục hoàng tử.
Kết quả không thay đổi nhiều, tuy rằng Thái tử không chết, nhưng tông triều cứ bại hết trận này đến trận khác.
Trong cơn giận dữ Phụng Nguyên Đế trực tiếp phế bỏ Thái tử, Lục hoàng tử cũng bị cấm túc, gạch bỏ hết chức vụ. Thậm chí ngay cả thời gian hết cấm túc cũng không đề cập tới.
Hoàng hậu và Thục phi đối đầu nhau hơn mười năm, lúc này lại ăn ý ngừng chiến, muốn đưa nhi tử nhà mình ra ngoài trước đã.