Mỗi ngày Thập hoàng tử đều bận rộn đến chân không chạm đất, nhưng cách mấy ngày vẫn đều đặn đưa sổ sách đến cho Lục hoàng tử quan sát.
Thập hoàng tử nói: "Lục hoàng huynh, quản sự nói ngói năm trước bị hỏng, ta nghĩ nếu chỉ tu bổ một chỗ thì thật sự quá keo kiệt, chẳng thà đổi toàn bộ thành ngói lưu ly thì tốt hơn."
Lục hoàng tử đang lau cây cung quý của hắn, đầu cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Được."
Thập hoàng tử do dự: "Nhưng nếu thay thế toàn bộ ngói lưu ly thì tiền bạc sẽ tốn nhiều hơn."
Lục hoàng tử: "Nhiều thì nhiều, Công bộ sẽ đưa tiền."
Thập hoàng tử yên lặng, một lát sau lại nói: "Còn có gạch, hành cung dùng gạch xanh, tuy rằng vững chắc, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút khí phách."
Lục hoàng tử: "Vậy thì đổi đi."
Thập hoàng tử nói: "Nếu đổi thì có một số đồ gỗ cũng phải đổi theo. Cứ như vậy, chẳng những công trình lớn, mà hao phí cũng nhiều. Thật ra Hành cung cũng không ở được bao lâu, không cần phải làm tốt như vậy."
Thập hoàng tử hơi cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần bên ngoài không gây trở ngại là được rồi."
Lục hoàng tử dừng lại, hắn đặt bảo bối trường cung sang một bên, đi đến trước mặt Thập hoàng tử, nghiêm túc nói: "Tiểu Thập, không phải ta đã nói với ngươi rồi à, tốt xấu gì ngươi cũng là hoàng tử, sao làm việc lại keo kiệt như vậy.”
"Đến đợt đi săn mùa thu, phụ hoàng mang theo hoàng tử, Hoàng hậu, Phi tử cùng một đám văn võ quan đến, nhiều người nhìn vào như vậy, nếu hành cung đơn sơ, ngươi nói xem thể diện của ta ở đâu đây."
Đột nhiên Lục hoàng tử trầm mặt: "Ngươi muốn bổn điện bị các huynh đệ khác chê cười chết sao."
Thập hoàng tử chắp tay: "Hoàng huynh đừng tức giận, đệ sợ đó."
Lục hoàng tử lại quở trách vài câu, mới nói: "Công bộ bên kia có ta, tiền không đủ thì đi tìm Công bộ đòi. Nếu bọn họ không cho..."
Lục hoàng tử hừ một tiếng, hiển nhiên sẽ không tốt lành gì.
Có những lời này của Lục hoàng tử, Thập hoàng tử buông tay không can ngăn nữa. Vì làm cho kịp thời gian, Thập hoàng tử bảo quản sự điều thêm một nhóm thợ thủ công, hai đợt thợ thủ công thay phiên nhau làm.
Vật liệu được chọn tốt, bữa ăn của thợ thủ công cũng rất tốt, quá trình cũng nhanh chóng, tất cả mọi thứ là hoàn hảo. Ngoại trừ...
Lục hoàng tử không rõ về chi tiêu, khi nhìn một khoản chi tiêu lớn trên sổ sách, cũng âm thầm kinh hãi.
Hắn không thể không chất vấn: "Tại sao lại sử dụng nhiều tiền như thế."
Hắn không muốn nghi ngờ Tiểu Thập, nhưng...
Thập hoàng tử làm như không phát hiện, nghiêm túc báo sổ sách cho hắn, cuối cùng đều đúng.
Thập hoàng tử ngượng ngùng nói: "Ngói lưu ly và gạch mặt cổ đều là những khoản to, còn có những thứ khác..."
Lục hoàng tử xanh mặt, lại không chỉ ra được chỗ nào sai.
Thập hoàng tử dần dần không còn nói tiếng nào nữa, hồi lâu, mới yếu ớt nói: "Lục Hoàng huynh cảm thấy hao phí quá lớn, hay là kết thúc phần này lại dùng phế liệu trước kia làm tiếp, người bình thường sẽ nhìn không ra."
“Nói vớ vẩn." Lục hoàng tử tức giận quát lớn, hắn nhịn đau lòng nói: "Đã tiêu một khoản lớn thế rồi, còn quan tâm chút tiền trinh này làm gì?"
“Làm, làm tốt nhất cho ta." Lục hoàng tử cố gắng chống đỡ, bên trong đã suy sụp, nhất định phải giữ thể diện.
Thập hoàng tử ©υиɠ kính đồng ý, lui về phía sau. Trên đường trở về phòng, hắn ước lượng sơ qua số tiền bạc mình có thể lấy trong lần tu sửa hành cung này, nhếch môi.
Nửa tháng trước khi săn bắn mùa thu, hành cung được hoàn thành, Lục hoàng tử cũng không ngốc. Biết lần này sổ sách không thể thành thật báo cáo, chính hắn phải bỏ ra một phần ba.
Nhưng mà mặc dù đã làm như thế, công bộ bên kia vẫn có chút dị nghị.
Thập hoàng tử dành thời gian đi gặp Vệ Chiếu một lần, chẳng những tặng cho đối phương sách vở, còn tặng đối phương một bộ bút mực loại thượng hạng.
Vệ Chiếu vừa vui mừng vừa lo: "Thập công tử, mấy thứ này quá quý giá, Vệ mỗ không thể nhận."
Thập hoàng tử cười nói: "Sách là ta tự tay sao chép, không đáng giá gì. Về phần bút mực, huynh đệ ta và ngươi đồng lòng, chẳng lẽ còn không đáng giá một bộ bút mực này sao?"
"Cái này..." Vệ Chiếu dao động.
Không thể không nói, hắn rất khó từ chối đồ đạc mà Thập công tử tặng.
Hơn nữa Thập công tử là xếp thứ mười, con cháu nhà người ta bình thường tuy nhiều, nhưng có thể có khí chất ôn nhuận như ngọc như vậy lại là hiếm thấy. Trong lòng Vệ Chiếu có suy đoán.
Sau đó Thập hoàng tử lại mượn cớ công việc đến Lễ bộ một chuyến, hắn cố ý hỏi thăm Lễ bộ thượng thư không có ở đây, hắn làm bộ tiếc nuối đi tìm Lễ bộ thị lang.
Đuổi hết những người khác đi, Thập hoàng tử lại nói đến công việc với Tần Trạch. Vốn là chuyện nhỏ, rất nhanh nói xong, Thập hoàng tử nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Trạch, thăm dò hỏi: "Đại nhân có rảnh không, một lát thôi cũng được.”
Tần Trạch nói, sắc mặt không thay đổi: "Điện hạ có chuyện gì?"
Thập hoàng tử nói: "Đại nhân cũng biết ta hiện giờ đã vào công bộ, không tránh khỏi phải tiếp xúc với tính toán.” Hắn buồn rầu nói: "Ta cảm thấy có mấy mục hạ nhân tính toán có vấn đề, nhưng ta lại không nhìn ra ngay được. Có thể mời đại nhân chỉ điểm không."
Tần Trạch lẳng lặng nhìn Thập hoàng tử biểu diễn, không thể không bội phục bản lĩnh há mồm nói bậy của đối phương.
Dưới ý bảo của Tần Trạch, Thập hoàng tử lấy sổ sách ra.
Đây là bản sao sổ sách giả mà Thập hoàng tử đã từng làm, hắn còn chưa tự đại đến mức cho rằng mình làm không có chút sơ hở nào, cho nên đã sớm cho người đo đạc lại.
Tần Trạch kiểm tra lần lượt từng mục, chẳng mấy chốc đã chỉ ra vấn đề, mí mắt Thập hoàng tử run lên, thuận miệng bịa chuyện.
Tần Trạch tiếp tục, sau đó chỉ ra mười vấn đề: "Người làm sổ sách giả không được thông minh lắm."
Thập hoàng tử ©υиɠ kính nói: "Phu tử có thể nói chi tiết hơn không?"
Một tiếng phu tử, hình như lại kéo gần quan hệ của hai người.
Tần Trạch lại không từ chối, một người nói, một người nghe, cực kỳ hài hòa.
Thập hoàng tử giống như được tri thức khai sáng, càng thêm khiêm tốn, cuối cùng, còn lấy vấn đề mà hắn và Vệ Chiếu thảo luận ra thỉnh giáo.
Tần Trạch cũng thuận thế chỉ điểm.
Đến tận lúc hoàng hôn, Thập hoàng tử mới lưu luyến rời đi.