Xuyên Nhanh: Những Năm Tháng Chăm Vai Ác Của Đại Lão

Chương 16

Bình thường trời chưa sáng các hoàng tử đã phải đến Đông điện đọc sách, nên đương nhiên được miễn thỉnh an Hoàng hậu. Nhưng ngày hưu mộc (ngày nghỉ) thì nhất định phải đi.

Hiện tại đã vào thu, sáng sớm còn hơi lạnh, Lục hoàng tử được cung nhân hầu hạ mặc quần áo, trong lòng đầy không kiên nhẫn.

Thục phi lại đây tìm hắn, cũng thấy hơi đau lòng: "Đợi lát nữa ăn mấy thứ rồi hẵng đi."

Bọn họ muốn đi theo Hoàng hậu đến cung Thái hậu thỉnh an trước, Thái hậu mấy năm nay lễ Phật, tính tình ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc còn trẻ, cũng không làm khó Hậu phi và tiểu bối.

Bọn họ đi qua hành lễ, nói vài câu cát tường là coi như đã xong việc.

Phiền phức là ở chỗ Hoàng hậu, cũng chẳng có chuyện gì hẳn hoi, lần nào Hoàng hậu cũng cố ý hao tổn người khác. Bây giờ còn đỡ, mùa đông rất lạnh mới thật sự gọi là mài người.

Thục phi đoán không sai, chờ bọn họ đi từ trong cung Thái hậu ra, sau khi đi tới cung Vĩnh An, vừa rồi Hoàng hậu vẫn còn nói cười nói nói, lại nói với bên ngoài rằng mình đang đau đầu.

Hết lần này tới lần khác Hoàng hậu còn không cho những người khác đi, ma ma bên cạnh Hoàng hậu áy náy nói: "Hoàng hậu nương nương cũng là bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, phiền các vị nương nương cứ từ từ."

Mọi người còn có thể nói cái gì, chỉ có thể chờ.

Phi tần có địa vị cao tốt xấu gì cũng còn có ghế dựa để ngồi, phi tần địa vị thấp cũng chỉ có thể đứng chờ.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Trong nội điện, Thái tử nhìn Hoàng hậu, nhịn không được nói: "Mẫu hậu khá hơn chưa?"

Hoàng hậu xoa huyệt thái dương: "Còn hơi đau bụng."

Thái tử khuyên: "Hay là để nhi thần truyền thái y, chẩn trị cho mẫu hậu."

Sắc mặt Hoàng hậu khẽ thay đổi, kéo tay Thái tử: "Mẫu hậu biết ngươi là người hiếu thảo. Mẫu hậu không có vấn đề gì lớn, ngươi không cần phải lo lắng."

Thái tử thở dài: "Mặc dù không phải là vấn đề lớn, nhưng thân thể mẫu hậu không khỏe, cũng đừng gặp phi tần và hoàng tử khác, tránh để phiền lòng.”

Hoàng hậu cười nói: "Ngươi nói thì đơn giản. Mẫu hậu làm quốc mẫu, là người làm gương, sao có thể bởi vì một chút không thoải mái đã lười nhác được.”

Thái tử còn muốn nói thêm, Hoàng hậu đã sai người lên đồ ăn sớm một chút để Thái tử ăn.

Nửa canh giờ sau, Hoàng hậu mới khoan thai đi ra: "Thái tử có việc, bổn cung để cho hắn trở về trước."

Sắc mặt mọi người không tốt lắm, những người khác còn có thể che dấu, Lục hoàng tử trực tiếp bày ra sự bất mãn trên mặt.

Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Hình như Lục hoàng tử có dị nghị."

Thục phi vừa muốn phản bác, Lục hoàng tử hành lễ qua loa: "Không dám. Nương nương suy nghĩ nhiều.”

"Phải không?" Hoàng hậu cười nói: "Mấy ngày không gặp, Lục hoàng tử lại cao hơn không ít."

Lục hoàng tử cúi đầu không nói gì.

Có phi tần nói: "Nghe nói Hoàng Thượng coi trọng Thái tử điện hạ, gần đây để cho Thái tử điện hạ tham chính.

Hoàng hậu vuốt ve vòng tay, thờ ơ nói: "Thái tử tuổi còn nhỏ, chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi."

Lại một phi tần khác nói: "Hai ngày trước Hoàng Thượng đi Diễn Võ Trường, tán thưởng không thôi đối với việc Thái tử điện hạ cưỡi ngựa bắn cung."

“Tần thϊếp phân vị thấp, không có tư cách được gặp, nhưng nghe nói Thái tử điện hạ rất thần võ."

Trong cung Vĩnh An vang lên lời khen ngợi Thái tử liên tiếp, Lục hoàng tử thừa dịp cúi đầu trợn trắng mắt.

Hắn vô tình nhìn Tiểu Thập phía sau, đối phương quy củ đứng nghe lời, thoạt nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Khóe miệng Lục hoàng tử giật giật.

Đến gần trưa, Hoàng hậu mới xua tay bảo bọn họ lui ra.

Sắc mặt mọi người không thay đổi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà khi mọi người sắp rời đi, ma ma bên cạnh Hoàng hậu mở miệng: "Thập hoàng tử xin dừng bước."

Lục hoàng tử và Thục phi đồng thời nhìn về phía hoàng hậu, không biết đối phương muốn làm gì.

Ma ma cao giọng nói: "Gần đây Hoàng hậu nương nương tâm thần không yên, Thập hoàng tử có nguyện vì nương nương sao chép kinh Phật cầu phúc không?"

Thập hoàng tử sửng sốt một chút, sau đó tiến lên hành lễ: "Đương nhiên nhi thần nguyện ý."

Thục phi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Lúc trở về, Lục hoàng tử đen mặt: "Nói là sao chép kinh Phật, mà lại không quy định thời điểm."