Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 20: Sự cứu rỗi nằm ở chính nó

Lúc tôi tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm an toàn trên giường. Trên mình được đắp một tấm chăn cũ rích cũ mèm, còn phía bên cạnh tôi là gương mặt ướt đẫm nước mắt của 424.

Trong lúc hôn mê, tôi hình như nằm mơ, nhưng cảm giác lại vô cùng chân thật, tôi thấy bác sĩ Hàn một chân giẫm lên cái đầu đang mơ màng của tôi, hung tợn nói, "Yên tâm đi, tao sẽ không để cho mày chết ngay đâu, tao phải tra tấn mày, phải tra tấn mày cho thật đàng hoàng tử tế. Con mẹ của mày thiếu nợ tao nên tao phải tìm mày đòi lại cho đủ mới thôi!"

Sau khi mở mắt, vì sao tôi lại thấy khuôn mặt đầy nước mắt của 424 vậy nhỉ?

Để tôi nhớ lại xem nào, sau khi bác sĩ Hàn tra tấn tôi bất tỉnh, bà ta dùng nước lạnh giội vào mặt tôi thì phát hiện tôi không còn nhúc nhích, liền cảm thấy sợ sệt. Bà ta kiểm tra mấy vết thương trên người tôi một lần, rồi lau sạch vết máu trên đầu tôi. Sau đó gấp gáp đưa tôi trở về phòng bệnh.

Sau khi trở về giường, ngón tay của tôi bỗng nhúc nhích trong vô thức. Bác sĩ Hàn yên lòng thở ra một hơi, quay người trông thấy y tá Ngưu đang giận đùng đùng đi tới.

Y tá Ngưu sờ lên trán của tôi, tức giận hỏi bác sĩ Hàn chuyện gì đã xảy ra? Thái độ của bác sĩ Hàn cực kỳ bình tĩnh, "Ban nãy nó nói nó ăn tóc và phân, tôi thấy cơ thể nó có vẻ khó chịu, cho nên tôi làm nội soi cho nó, ai biết đâu sau đó nó lại trông như thế này." Bác sĩ Hàn nói xong tùy ý giang tay ra, quay người liền rời đi.

Y tá Ngưu lo lắng chăm sóc tôi, phát hiện ra tôi bị sốt rất cao do cơ thể khó chịu, liền lấy khăn lạnh đắp trên người tôi để hạ sốt. Thỉnh thoảng còn lấy cục đá nhét vào trong miệng tôi.

Không biết bác sĩ Hàn tiêm cái gì vào tay tôi, tóm lại cả một buổi đêm hôm đó nó không ngừng đau đớn nhức mỏi, nhưng cũng hên là về sau thân thể tôi khỏi hẳn, cánh tay của tôi cũng khôi phục lại bình thường.

Y tá Ngưu tỉ mỉ chăm sóc tôi mấy ngày mấy đêm, về sau thực sự chịu không nổi, buổi tối đó bà chỉ đắp chăn lại cho tôi rồi rời đi.

Mà bây giờ là nửa đêm, sau khi mở mắt, tôi đã nhìn thấy 424. Nói đúng hơn là từ khi y tá Ngưu rời khỏi, 424 vẫn luôn ở bên tôi.

424 nhìn thấy tôi tỉnh lại, mừng rỡ như điên, một tay vội chùi đi hàng nước vẫn còn đọng trên khuôn mặt, một tay còn lại thì dịu dàng đặt trên trán tôi, "Em đã tỉnh rồi à? Thấy thế nào?"

Trông thấy ánh mắt quan tâm của 424, một góc sâu thẳm trong nội tâm tôi liền trở nên ấm áp. Tôi dựa trên gối lắc đầu, giống một con nhộng cuộn mình trong chăn.

Hồi lâu sau, tôi duỗi tay mình ra nắm lấy bàn tay của 424 đang đặt trên giường, mười ngón tay đan sát vào nhau, tôi rốt cuộc đã hạ quyết tâm, "424, anh dẫn em đi được không."

"Cái gì?" 424 đột nhiên ngẩng đầu, một mặt khó tin.

Tôi đã nghĩ rồi, từ lúc 424 nói muốn dẫn tôi ra khỏi đây, tôi vẫn muốn luôn đắn đo về nó. Lúc đầu tôi rất thích nơi này, tôi thật sự rất thích nơi này, nơi này chính là cái nơi gọi là quê hương mà mấy vị thi sĩ vẫn hay đề cập trong sách. Nơi này là thôn Hạnh Hoa của tôi, cũng là chốn đào nguyên của tôi. Nếu như có thể, tôi nguyện ý sẽ mãi sống ở đây. Nhưng bây giờ, nơi này đã xuất hiện một con ác quỷ, nó chính là Hàn Cửu, bà ta là kẻ biếи ŧɦái thích tra tấn tôi, tôi ở thêm ngày nào, thì tôi càng bị bà ta hành hạ chết sớm ngày đấy. Tôi không muốn chết, cho nên tôi nguyện ý rời đi cùng 424.

Tôi kiên định chớp mắt, cánh tay vẫn cực kì đau nhức khó chịu, "Em và anh cùng đi, không phải anh đã nói sẽ dẫn em đi sao?" Mặc dù tôi không biết 424 sẽ dẫn tôi đi đâu, nhưng đi đến nơi nào cũng đều ổn hơn ở đây, tôi nguyện ý rời đi.

424 nhìn tôi, đôi mắt dài hẹp thâm thúy lóe lên một ánh sáng rạng rỡ. Anh cầm tay tôi, vui sướиɠ gật đầu, "Em nghĩ kỹ rồi, vậy thì anh sẽ dẫn em đi, chúng ta đi cùng nhau."

Khóe miệng của tôi vui vẻ nhếch lên thật cao, nửa ngày sau lại hỏi, "Nhưng mà làm sao ra khỏi đây được?"

Từ khi xảy ra vụ việc của bác sĩ Hàn và Cung Diệu Thấm, phía bên ngoài bệnh viện tâm thần Trường An lại đột nhiên xuất hiện mấy ông 'Javert'. Bọn họ ngày đêm đi tuần sát bên ngoài bệnh viện tâm thần Trường An, để giám sát nghiêm mật bệnh viện tâm thần, nên bây giờ cái bệnh viện này kín không một kẽ hở.

Mà tôi và 424 đều là bệnh nhân tâm thần, bây giờ nếu muốn xông ra ngoài thì khó khăn trùng điệp, nên quả thật muốn ra khỏi bệnh viện tâm thần có chút không thực tế.

Thân thể của tôi dần dần hồi phục, 424 cũng đang âm thầm tính toán chuẩn bị cho kế hoạch chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Ngẫu nhiên trong mấy đêm nay, hình như não của 424 không hoạt động nữa hay sao mà lại bạo gan chạy đến giường tôi nằm ôm tôi, còn kể cho tôi nghe rằng hồi trước anh có từng xem một bộ phim tên là « Bay qua tổ chim cúc cu », câu chuyện kể về một đám bệnh nhân tâm thần lập kế hoạch thoát khỏi bệnh viện tâm thần, cuối cùng lại thất bại. Anh còn nói về nam chính của bộ phim gì đó tên là « The shining », cụ thể là ai tôi cũng không rõ nữa. Khi tôi nghe anh kể chuyện hào hứng như vậy, tôi cũng chỉ coi chúng giống như truyện cổ tích mà mấy bà mẹ hay kể cho con nghe trước khi ngủ.

Suy tư một lát, tôi lại hỏi, "Chúng ta có khi nào cũng sẽ thất bại giống họ không?"

"Chúng ta sẽ không, bởi vì chúng ta không phải bệnh nhân tâm thần." Nhưng lúc đó thật ra anh không kể cho tôi nghe rằng cái ông nhân vật chính trong « Bay qua tổ chim cúc cu » cũng không phải bệnh nhân tâm thần.

Về sau có một hôm, tôi lại bị bác sĩ Hàn ép ăn quá chừng đá khô, bụng và xương tôi cũng lạnh buốt như đá vậy, toàn thân cảm thấy rất khó chịu. 424 thừa dịp những người khác ngủ thϊếp đi, anh ôm chặt lấy tôi, kích động nói với tôi, "Anh nghĩ kỹ rồi, anh không thể dùng cách bình thường để mang em đi, như thế nhất định sẽ bị truyền thông bên ngoài biết đến, anh phải len lén mang em đi, giấy tờ tùy thân của em theo lý mà nói thì chắc cũng chưa có đăng ký đàng hoàng đâu, chờ đến khi nào tụi mình ra ngoài kia được, anh sẽ giúp em đăng kí một thân phận giả, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, yên tâm đi."

Tôi rúc ở trong ngực 424, yếu ớt gật đầu.

Cho tới nay, tôi vẫn không biết, tại sao 424 nhất định phải dẫn tôi đi, tại sao 424 đối xử với tôi tốt như vậy. Tôi lại càng không thể hiểu, tại sao 424 lại tới đây, giả vờ làm một bệnh nhân tâm thần, anh đến đây chẳng lẽ là vì tôi.

Ngồi trong một góc nhỏ trên nền đất trống, tôi đối diện với 424, cả hai đều đang suy tư phải làm thế nào mới có thể rời khỏi bệnh viện tâm thần.

424 nói, tình cảnh lúc này cũng không khác mấy so với vượt ngục. Nói đến đây, anh lại kể cho tôi nghe về một bộ phim, tên là « Nhà tù Shawshank ». Anh nói nếu như bây giờ chúng tôi muốn đào đất, đã không có công cụ, lại càng không có tấm áp phích để chắn lỗ hổng trên tường. Anh không bị ám ảnh bởi mấy tảng đá như trong « Nhà tù Shawshank », nhưng cũng không biết phải phá bức tường đá này như thế nào đây.

Mà trọng yếu nhất là, chúng tôi không có một bản « Kinh thánh ». Nghe 424 nói, công cụ quan trọng để phá tường đá được giấu bên trong quyển Kinh Thánh, thế nên mới gọi là: Sự cứu rỗi nằm ở chính nó. (TruyenHD)

Bấm vào (*) để đọc giải thích ở cuối chương.

Tôi suy nghĩ một hồi, cảm thấy 424 quả thực đã quên, mặc dù chúng tôi không có một bản kinh thánh, nhưng chúng tôi lại có cả một cái thư viện mà! Thư viện phía dưới có một cái rương nhỏ, trong rương có dao, có tua-vít, cái kềm và tất cả những dụng cụ chuyên nghiệp khác nữa. Mà chúng tôi chỉ cần tùy tiện cầm một quyển sách, giấu đồ ở bên trong, rồi đem về phòng giấu trong chăn ga gối nệm, làm sao có ai biết được. Cho dù có bị phát hiện, chúng tôi là bệnh nhân tâm thần, làm gì có ai thèm quan tâm!

Nghĩ tới đây, tối hôm sau khi tôi đang uống thuốc, tôi đã ngoan ngoãn để bác sĩ Hàn bế xuống tầng hầm. Sau khi ném tôi vào tường hết lần này đến lần khác, bà ấy kéo chiếc thắt lưng dày mà bà ấy quấn quanh quần ra, quất thật mạnh vào lưng tôi.

Hết roi này đến roi khác lần lượt quất trên lưng tôi thật tê tái, tấm lưng của tôi đã bắt đầu đau như bị xé toạc. Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng, không kêu ra tiếng. Đợi đến khi bác sĩ Hàn thấm mệt, bà ta liền tiến đến gần tôi, đè lên trên vết thương của tôi, rồi đứng dậy đi ra bên ngoài.

Để y tá Ngưu không phát hiện được tôi bị thương, mỗi lần bác sĩ Hàn tra tấn tôi xong sẽ bôi thuốc sát trùng và thuốc giảm xưng cho tôi. Còn cái cơ thể không biết phối hợp này của tôi cũng tự lành lại những vết thương vô cùng nhanh chóng trước khi y tá Ngưu phát hiện ra.

Đợi đến khi bác sĩ Hàn đã đi rất xa, tôi vội vàng chạy đến cái rương nhỏ sau giá sách, từ bên trong lấy ra một cây búa không lớn không nhỏ cùng một cây kềm cỡ trung, sau đó lại ráng vác cái thây chằng chịt vết thương đi lấy một quyển sách tương đối dày tên là « Tấn trò đời » trên giá sách.

Tôi không hiểu sao cái ông tây tên Balzac này lại có thể viết một quyển sách dày đến thế, ở trong đầu của ông ta chứa cái gì mà viết đủ thứ chuyện như vậy? Nhưng có lẽ, trong cõi u minh chú định (1), tôi phải dựa vào quyển sách của ông ấy mới có thể thoát khỏi bệnh viện tâm thần.

(1) 冥冥中注定: ý chỉ những tình huống không thể biết trước được, nhưng đã được định sẵn sẽ xảy ra.

Tôi khoét một cái lỗ bên trong quyển « Tấn trò đời », rồi bỏ cây búa và cái kềm vào trong đó.

Cầm quyển sách thật chặt trong tay, tôi nghe thấy được tiếng bước chân của bác sĩ Hàn.

Giờ phút này, tiếng bước chân của bà ấy giống như tiếng chim sơn ca, nhẹ nhàng, uyển chuyển nghe thật vui sướиɠ. Tôi hiểu chứ, đó là do bà ấy đã đem tất cả phẫn nộ trong người đọa đày lên cơ thể tôi. Tôi lặng lẽ đi về phía đằng sau cửa sắt, trông thấy bác sĩ Hàn đẩy cửa ra, nhưng phát hiện tôi không còn ở chỗ cũ, thế là bà ta nhíu mày một cái. Còn tôi ở thời điểm này thì đang nâng quyển sách « Tấn trò đời » trong tay, hung hăng đập vào đầu bác sĩ Hàn.

"Bịch" một tiếng, bác sĩ Hàn giống như là một ngọn núi cao to sụp đổ trên mặt đất. Tôi ôm chặt « Tấn trò đời » trong tay, quay người liền chạy ra thư viện. Mà cái lần này cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy thư viện. Về sau nhớ lại, tôi không khỏi tiếc nuối vì đã không nói một tiếng từ biệt cùng cái thư viện này mà đã bỏ đi, thậm chí còn trộm quyển sách « Tấn trò đời ».

Mở « Tấn trò đời » ra, 424 nở một nụ cười vui sướиɠ, "Thật đúng là giống y đúc trong phim, sự cứu rỗi nằm ở chính nó."

Tôi ngồi đối diện 424, trong nội tâm còn chưa tỉnh hồn bởi vì chuyện vừa rồi. Tuy nhiên tôi hoàn toàn không còn lo lắng bác sĩ Hàn sẽ bắt tôi về, bà ta không dám làm như vậy, bởi vì bà sợ y tá Ngưu biết bà ấy ngược đãi tôi.

Nghĩ tới đây, tôi thoải mái mà duỗi lưng một cái, vết thương sau lưng rỉ máu như hoa thược dược, sau đó dần dần lành lại và khô quắt. Tôi quá quen thuộc với quá trình này nên cũng không cảm thấy gì là đau đớn. Tôi bỏ tay xuống, gõ vào vách tường bên cạnh và hỏi 424, "Bắt đầu đào đi, nhưng trước tiên hãy dọn sạch đống phân của 231."

Nói xong, tôi không kiêng kị mà thử đưa tay về phía đống phân khô cứng nằm cạnh vũng nướ© ŧıểυ trước mặt, dùng sức chạm vào, một cái cửa hang liền lộ ra trước mặt của tôi. Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hóa ra, con đường cứu rỗi đã xuất hiện ở đây từ trước?