Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 18: Anh sẽ cướp đi trinh tiết của em sao?

Dựa vào trong góc phòng, Cổ Lệ vẫn dùng cái tư thế mà hồi sáng chị ấy nói chuyện với tôi, những sợi tóc vàng hoe xơ xác, bộ quần áo bệnh nhân sờn vải đến bạc màu, cùng con ngươi sâu thẳm trống rỗng, trong lúc nhất thời, tôi còn tưởng rằng thời gian đã trôi ngược.

Cổ Lệ áp đầu mình trên vách tường, đôi mắt liếc xéo, nhìn thấy tôi đang ngồi đối diện, liền bắt đầu mở lời, "Vĩnh biệt, mày có bao giờ đọc bài thơ này chưa? Cái thư viện dưới tầng hầm chắc không có đâu, dù sao hồi trước lúc tao vào đó cũng không thấy tập thơ nào của Neruda, chắc là bác sĩ Uông không thích mấy loại thơ tang thương thế này, nhưng tao thì thích lắm."

Đôi mắt của tôi tự giác sáng lên, lập tức lại hào hứng hỏi, "Chị đến đó rồi?"

"Lúc trước, tao với 087 thường xuyên vào đó, chỉ có điều về sau, bởi vì một số nguyên nhân, tụi tao không còn đến nữa."

"Nguyên nhân gì?"

Cổ Lệ không trả lời câu hỏi của tôi, nói tiếp "Tao và 087 vốn là bạn rất thân, nhưng bởi vì con nhỏ đó dám quyến rũ bạn trai của tao, cho nên, tao liền lừa nó, tao đề xuất là tao với nó cùng nhau tự vẫn đi, sau đó ai ngờ rằng mày vẫn được sinh ra, nhưng con của tao thì không thấy đâu. Tao hận, vì cái quái gì mà ông trời lại đối xử bất công với tao? Cái con ngu đó, đáng lẽ ra nó phải chết, về sau thì tao cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tự dưng nó lại chết... À! Đúng rồi, là do Lộ Diêu gϊếŧ nó, đáng đời cái thứ như nó!"

Tôi càng nghe càng rối bời hơn, ngay sau đó lại hỏi, "087 giựt bạn trai chị à? Bạn trai của chị là ai? Lộ Diêu? Hay là... cái người chị muốn gả?"

"Người tao muốn gả? Tao đã gả cho nó rồi!" Cổ Lệ ủ rũ nói "Về sau tao gả cho nó, bởi vì nó sợ tao đi méc bố mẹ nó, nói nó ăn thịt uống rượu ở bên ngoài (1), nó sợ tao tố cáo nó đã phạm phải những đạo luật của tôn giáo tụi tao, thằng đó là một thằng đàn ông đáng chết! Thế nên nó mới cưới tao, lúc đó thì nó đâu dám bắt bẻ gì tao, bởi vì tao đã nắm được cái thóp của nó! Thế nhưng về sau nó bắt đầu hận tao, tao cũng bắt đầu hận nó. Tụi tao tìm đủ mọi cách để gϊếŧ nhau, cuối cùng, nó đẩy tao xuống khỏi xe lửa, nhưng tao lại không chết, và tao chưa bao giờ có thể chết! Tao muốn đi tìm nó, thế nhưng cái đám chết bầm kia, bọn nó xem tao là đứa điên, tụi nó nhốt tao vào đây, tụi nó cũng cùng một giuộc với cái thằng khốn nạn kia!"

(1) Cho ai không hiểu thì ở chương trước Cổ Lệ là người dân tộc Hồi, theo đạo Hồi, mà người theo đạo Hồi thì bị cấm ăn thị heo với uống rượu.

"Nhưng mà sau này cái ông kia tới tìm chị mà phải không? Năm 2000 ấy?"

"Nó tới tìm tao bao giờ? Hừ! Vậy đó không phải là thằng đó! Nó giả vờ đóng vai một kẻ đạo mạo đứng đắn, đến thăm tao à? Nó chỉ muốn gϊếŧ tao chết thôi, tao biết hết đấy, thế là tao đuổi nó đi ngay lập tức, thế nhưng vào ngày hôm sau, nó lại đến gϊếŧ tao lần nữa, bây giờ ngày nào nó cũng đến đây mày biết không? Nó vẫn muốn gϊếŧ tao chết, nó muốn gϊếŧ tao!" Cổ Lệ há miệng run rẩy nói, giống như đã chuyện đó thực sự xảy ra thật.

Tôi thở dài, lại tiếp tục hỏi, "Rồi về sau thì sao? Chuyện của Lộ Diêu và 087 là sao?"

"Lộ Diêu là bạn trai tao, nó nói nó yêu tao lắm, nó nói nó không quan tâm tao có trinh trắng hay không. Sau đó, tao cũng đồng ý cho nó muốn làm gì thì làm! Dù sao tao đã bị tất cả mọi người vứt bỏ, sao lại không sống tùy tiện một xíu? Thế nhưng cái thằng chó Lộ Diêu đó, nó chính là một thằng cầm thú mày biết không? Nó vừa chơi tao vừa định xơi 087, cái thằng chó má đó, tuy nhiên tao cũng không trách nó được! Tất cả là do 087, nhất định là do con đĩ 087 đã mời gọi nó!"

"Thế nhưng lúc chị vừa tới đây cũng trùng với thời điểm tôi vừa ra đời, tôi nhớ được rất rõ, nếu như lúc tôi ra đời, đáng lẽ Lộ Diêu đã bị nhốt rồi, hoặc là đã bị xơi rồi, vậy làm sao chị lại còn biết ông ấy, không có khả năng, mốc thời gian không đúng!"

"Làm sao không đúng!" Cổ Lệ lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt gắt gao trừng tôi, "087 quyến rũ Lộ Diêu, Lộ Diêu vốn là người đàn ông của tao, sự tình chính là như vậy, tao nhớ được rất rõ ràng, chẳng phải mày muốn biết lắm sao? Vậy thì để tao nói cho mày biết, lời tao nói là sự thật! Tụi nó đều đang gạt mày, tao nói thật cho mày biết, thật ra mày..." Cổ Lệ nói được nửa câu, đột nhiên nhìn xem phía sau của tôi rồi tự dưng hoảng sợ không nói nữa.

Hai mắt Cổ Lệ trợn thật to, chỉ vào phía sau của tôi rồi run rẩy, "Mày, mày... Mày tới gϊếŧ tao đúng không, tao biết ngay mà! Tao biết mà..." Cổ Lệ nói xong rồi rống lên khóc, chị ấy móc khăn tay ra chùi chùi lên mặt, rồi chợt đứng dậy chạy đi đâu mất.

Tôi gãi gãi cái đầu của mình, trông thấy 424 đang đứng dưới ánh trăng, hai bả vai anh như có một vầng sáng nhàn nhạt đang tan chảy.

Tôi đứng dậy, bởi vì không có được đáp án mà mình mong chờ nên có chút không vui, "Anh tỉnh rồi à?"

"Cô ta đã nói gì với em?" 424 lạnh nhạt hỏi tôi.

Bàn tay tôi giơ ra trước mặt 424, dùng ngón tay ra hiệu nói, "Chị ấy nói chị ấy bị một người đàn ông vứt bỏ, người đàn ông kia luôn muốn gϊếŧ chị ấy, chị ấy còn là bạn gái của Lộ Diêu, 087 quyến rũ Lộ Diêu, nên chị ấy mới dụ 087 uống thuốc, nhưng 087 vẫn sinh em ra... Thế nhưng..." Tôi nói đến đây lại suy nghĩ, mấy sự tình này có gì đó không hợp lí.

Chẳng lẽ lúc 087 sinh tôi ra thì vẫn còn sống? Nhưng chẳng phải y tá Ngưu đã nói vì Lộ Diêu và 087 ở bên nhau nên Lộ Diêu mới gϊếŧ 087 sao? Bởi vì Lộ Diêu ảo tưởng bản thân là con bọ hung... thế nhưng, nếu như chờ đến sinh hạ tôi xong rồi ông ta mới gϊếŧ 087, như vậy chẳng phải ông ấy cũng phải xem tôi là con bọ hung sao?

424 nhìn tôi, trầm tĩnh một lát, đột nhiên ôm tôi dựa vào lòng anh, "Em đừng suy nghĩ lung tung, Cổ Lệ là bệnh nhân tâm thần, lời chị ấy nói, em không tin được."

"Vì sao? Em cũng là bệnh nhân tâm thần! Và anh cũng vậy mà! Người máy ấy nhớ không." Tôi tràn đầy tự tin mà đáp trả, ngược lại còn khiến 424 buồn cười. Anh cúi mặt xuống, khuôn mặt đỏ rừng rực vì vui sướиɠ, "Đúng vậy, bắt đầu từ ngày mai, anh chắc phải đóng vai người máy một chút, bằng không, chưa kịp đem em ra khỏi cái bệnh viện này thì bọn họ đã phát hiện anh là người bình thường mà đuổi ra ngoài."

Tôi không biết là do trí thông minh của tôi giảm xuống, hay là do bọn họ càng ngày càng khó nắm bắt. Vì sao mấy người này nói cái gì mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi, "Anh là người bình thường?"

424 nghĩ nghĩ, lắc đầu "Không phải." Dứt lời, anh lại ôm tôi vào ngực.

Tôi cúi đầu xuống, khuôn mặt tựa trên bờ vai gầy gò của 424, nheo mắt lại, vừa vặn trông thấy Cổ Lệ đứng ở đằng xa, đang dùng cặp mắt lớn nhìn chằm chằm chúng tôi. Do sợ hãi quá đỗi mà tôi vội vàng đẩy 424.

424 nghiêm túc nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu "Em sao vậy? Không phải đã nói chúng ta phải ở bên nhau sao?"

Tôi cố gắng dời khỏi ánh mắt của Cổ Lệ, rồi chăm chú quan sát đôi mắt tĩnh mịch dài hẹp của 424, tôi tò mò hỏi anh một vấn đề mà tôi luôn băn khoăn, "Anh sẽ cướp đi trinh tiết của em sao?"

Hai mắt 424 kinh ngạc lặng lẽ trợn lên, cái miệng há ra giữa không trung yên lặng nửa ngày, đột nhiên lại cảnh giác quay đầu quan sát một chút. Cổ Lệ đã nằm trên giường của mình thϊếp đi, tiếng lẩm bẩm của 345 vẫn vang động trời, 117 ngẫu nhiên phun ra đôi lời hoang đường, "7878, con này chắc chắn sẽ kiếm đậm!"

424 quay đầu lại, đặt tay lên bờ vai tôi, hít sâu một hơi trịnh trọng hỏi tôi, "Em có biết 'Trinh tiết' là gì không?”

Tôi gật gật đầu "Không biết." Bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong bệnh viện tâm thần quá nghèo nàn, dinh dưỡng không đầy đủ, nên tôi còn chưa dậy thì, làm sao có thể biết trinh tiết là cái quái gì? Mà sau này 424 mới phát hiện, tôi còn chẳng biết kinh nguyệt là gì.

424 lo lắng gật đầu, suy nghĩ rất lâu, kiên nhẫn nói với tôi, "Tóm lại em không cho phép anh, anh tuyệt đối sẽ không cướp nó, yên tâm đi!"

"Ừ." Tôi nhàn nhạt đáp lời, không biết vì sao trong nội tâm lại có một tia thất vọng.

Quãng thời gian sau của tôi vẫn diễn ra như ngày thường, mấy lời Cổ Lệ nói với tôi cũng đi vào quên lãng. Nhưng không hiểu sao trong lòng của tôi như bị ghim một con dao, cái con dao đâm vào tôi tên là 087. Bất kể ai kể chuyện về bà ấy, tôi đều sẽ cố gắng trốn tránh không nghe. Nhưng thật ra tôi lại luôn tò mò về những chuyện liên quan đến 087.

Sáng ngày thứ hai rời giường, 424 nằm giường đối diện, anh đang chống một cánh tay lên đầu rồi mỉm cười nhìn tôi.

Tôi thở ra một hơi dài, vậy là lại bắt đầu một ngày nhàm chán nữa.

Y tá Ngưu rửa mặt cho tôi, sau đó lại đến bữa sáng. Đứng sau lưng Cổ Lệ, tôi nghe thấy chị ấy lại hỏi y tá Ngưu như trước, "Đây là halal à?"

Y tá Ngưu gật gật đầu, Cổ Lệ liền vui vẻ cầm một bát súp khoai tây cùng một miếng thịt heo nhỏ bỏ vào mồm.

Ngồi trên bàn cơm một hồi, tôi vừa ăn xong chén súp khoai tây, vừa âm thầm quan sát Cổ Lệ. Kỳ thật mặc dù đã cố trốn tránh, nhưng trong lòng của tôi vẫn cực kì hiếu kỳ, rốt cuộc thì năm đó xảy ra chuyện gì, vì sao tôi lại tồn tại trên nhân gian này?

424 lấy một nửa miếng khoai trong chén đặt vào chén của tôi, ghé vào tai tôi thì thầm,"Ăn nhiều một chút."

Tôi không biết là 424 đang muốn đối xử tốt với tôi, ngu ngơ hỏi "Vì sao?"

424 nhìn tôi, "Bởi vì em quá gầy." Anh nói xong, lại đột nhiên trông thấy tôi cười một tiếng thật quỷ dị.

Trong vô thức anh cúi đầu xuống, phát hiện một nửa số khoai tay và thịt heo trong chén mình đã biến mất, còn bên cạnh anh, 345 thì đã một miệng đầy súp khoai tây, đần độn bắt chước nói, "Ăn nhiều một chút, vì sao, bởi vì em quá gầy!"

424 nuốt nước miếng một cái, rất không khách khí nói với 345, "Em không gầy, em rất mập."

Tôi quan sát cái tình cảnh kỳ quái này, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên một hồi ấm áp. Xoay người đang định húp hết chén súp trước mặt, tôi lại vô tình ngẩng đầu nhìn thấy bác sĩ Hàn mặc áo blouse trắng, nửa người đang ở đằng sau cánh cửa.

So với bộ dạng máu me đầm đìa lần trước, bà ta hẳn là đã gầy xuống vài kí. Có lẽ là do mất máu quá nhiều, bây giờ trông bà ta có vẻ nhợt nhạt tiêu điều, nhưng cũng không đến mức tiêu điều quá độ. Bởi vì dựa vào cân nặng của bà ấy, cho dù có gầy xuống mấy kí thì cũng to gấp bội 345.

Vô tình suy nghĩ về điều này, tôi mới phát hiện, cặp mắt to của bác sĩ Hàn đang nhìn chằm chằm vào tôi! Tôi tò mò nhìn sang, tựa như nghe được tiếng lòng của bà ấy, “Cái dòng đĩ con, tao phải gϊếŧ mày, tao nhất định phải gϊếŧ mày, mày với con mẹ mày không khác gì nhau, tao chắc chắn sẽ gϊếŧ mày, tao hận mày, tao hận hai đứa tụi mày.'

Đúng vậy, 087 đã lấy đi người đàn ông của bác sĩ Hàn, lại còn quyến rũ người đàn ông của Cổ Lệ, tất cả mọi người đều hận 087, dù y tá Ngưu chưa hề nói với tôi, nhưng có lẽ 087 chính là một da^ʍ phụ.