Bệnh Viện Tâm Thần Và Thế Giới Thực

Chương 16: Người đàn bà trinh trắng nhất thế gian

Tôi lúc ấy thực sự không hiểu, vì sao 424 đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của tôi, vì sao cứ mãi bảo vệ tôi, vì sao anh ấy phải nghĩ đủ loại biện pháp để mang tôi rời khỏi bệnh viện tâm thần... Đương nhiên, ngay lúc đó, cũng không suy nghĩ sâu xa gì, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy 424 là bạn tốt của tôi, cũng giống 345.

Đứng tại cửa phòng, 424 ôm tôi từ trong l*иg ngực nhẹ nhàng đặt xuống. Nhìn vào cánh cửa sơn màu vàng nghệ, trong lòng của tôi dâng lên một hồi sầu não khó nói nên lời.

Gần đây quả thật là có rất rất nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là Cung Diệu Thấm, sau đó là bác sĩ Hàn, cuối cùng, ngay cả Mao Đầu cũng rời xa chúng tôi. Tôi nắm tay nhẹ nhàng chụp lấy cánh cửa trước mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân mình sao mà nhỏ bé lại còn mù mịt tựa hạt bụi. Tôi tự cho rằng mình có thể tận hưởng hai lối sống cùng một lúc trong bệnh viện, thế nhưng mỗi khi đối mặt với áp bức và bạo lực, cái gì tôi cũng không làm được, tôi không bảo vệ được Mao Đầu, cũng không ngăn cản được bác sĩ Hàn.

Ấp ủ những cảm xúc mất mát trong lòng, tôi xoay người trong vô thức, cả người ngã vào l*иg ngực của 424.

Quần áo anh vương vấn mùi thuốc sát trùng, nhưng nếu ngửi thêm chút nữa, tôi còn ngửi được mùi hương của hạnh hoa tinh khiết ẩn khuất sâu trong lòng anh. Tôi hít một hơi thật sâu mùi hương ấy, bỗng không hiểu sao mà tôi lại trở nên to gan mời gọi, "424, chúng ta ở bên nhau đi."

424 giang hai tay ra, ôm tôi thật chặt trong l*иg ngực của anh. Tôi có thể cảm nhận được, cái mũi của anh đang cẩn thận ngửi mùi hương trên tóc tôi. Tôi không biết trên đầu tôi sẽ có mùi gì, có lẽ là mùi cây long não, cũng có lẽ là mùi giấy ẩm ướt, hoặc có lẽ, sẽ là mùi nướ© ŧıểυ và phân của 231, nhưng tôi cũng không để ý, anh muốn ngửi thì cứ ngửi đi, tôi chỉ biết là tôi muốn ở cạnh anh, nhờ anh mà lòng tôi trở nên vui vẻ và yên bình biết bao.

Thời gian trôi qua dài dằng dặc tựa như cả một thế kỷ, bên ô cửa sổ nơi mặt trời đang ló dạng, những tia sáng màu vàng nhạt len lỏi qua tấm kính pha lê trong suốt, giống như chúng đang nở rộ sau đám mây mù u ám đêm qua, từng bước từng bước một mà tiến vào đây. Ánh sáng rơi xuống chân của chúng tôi, trên mặt đất hiện ra một cái bóng mờ mờ. Tay của anh đặt trên lưng của tôi, giọng nói ôn nhu quen thuộc vang lên, "Anh sẽ mãi mãi ở bên em, không cần lo lắng."

Tâm tình của tôi dần dần trở nên ổn định hơn, nếu 424 đã cam đoan với tôi như thế thì tôi nguyện không nghi ngờ. Vào thời khắc này, tôi thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc không gì sánh bằng. Nhưng tôi không hiểu hạnh phúc là gì, tôi không hiểu những cảm xúc mà tất cả những người bình thường ngoài kia hay có. Chỉ là hồi trước tôi có đọc trong sách nói về thứ cảm xúc này, thế nhưng tôi chưa bao giờ liên tưởng bản thân mình sẽ có được thứ cảm xúc này. Hết thảy mọi hành vi của tôi đều xuất phát từ bản năng, mà bản năng lại là thứ kinh khủng vô cùng. Cũng vì thứ bản năng này, tôi ngẩng đầu lên, hôn vào môi 424.

Trong cái khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, tôi biết anh đang chủ động đáp lại. Một loại ham muốn khó mà kiểm soát được tác động tới trái tim chúng tôi, đầu lưỡi của anh luồn vào miệng của tôi, rồi sau một hồi si mê quấn quýt khó tả, tôi thoát ra khỏi nụ hôn say đắm kia. Tôi lại một lần nữa vùi vào vòng tay của 424, nghe thấy anh nói với tôi, "Nhưng em đâu biết anh đến đây để làm gì, em vĩnh viễn sẽ không biết, và em cũng sẽ mãi mãi không bao giờ hỏi anh.”

Tôi nhắm mắt lại, cũng không suy nghĩ gì nhiều về lời đó.

Trở lại trong phòng, chúng tôi nằm trên giường của mình như thường lệ. Không khí chung quanh âm u ảm đạm, khiến tôi lại vô thức muốn tiếp tục được 424 ôm vào lòng, thế nhưng vào lúc tôi đang nhìn về phía của anh, anh hình như đã ngủ rồi. Tôi cảm thấy mất mát thở dài một hơi, đột nhiên, một lực tác động trên vai khiến tôi hốt hoảng.

Tôi sợ hãi xoay người, trông thấy đôi mắt đang trợn thật to của Cổ Lệ. Chị ấy nhấc chiếc khăn lên, nhìn tôi vẫy vẫy "Tới đây."

Tôi từ trên giường đi xuống, nhìn thấy Cổ Lệ đã đi một mình đến một góc hẻo lánh xa xa bên trong phòng bệnh. Không biết vì sao, cái biểu hiện này của Cổ Lệ khiến tôi có chút sợ hãi, tôi không dám tới đó, nhưng vì tò mò, tò mò một cách thuần túy, tôi quyết định đi tới đó.

Đi vào trong bóng tối, dáng vẻ của Cổ Lệ cũng trở nên không rõ ràng. Con ngươi sâu hoắm của chị ta lóe lên óng ánh, lúc sau, tia sáng óng ánh kia ngưng tụ thành một viên pha lê, viên pha lê ướt nhẹp rơi trên chiếc khăn thổ cẩm màu lam.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Cổ Lệ, nhẹ nhàng hỏi chị, "Chị làm sao vậy?"

Kỳ thật cái chuyện chị ấy khóc cũng chẳng hiếm lạ chi, thế nhưng nếu là ngày thường, chị ấy sẽ gào lên rồi khóc, còn bây giờ chị ấy lại trông thật sự ưu sầu khẩn thiết, khiến tôi cảm thấy quả thực có chút kỳ lạ.

Cổ Lệ chùi chùi những giọt nước mắt còn đang hoen trên mi, thì thầm với tôi như thể chị ấy đang sợ sẽ quấy rầy người khác ngủ, "Thằng đó sẽ hủy hoại mày, nó sẽ hủy hoại mày đấy."

"Ai cơ?" Tôi hỏi lại, sau khi ý thức được, tôi cố gắng tỏ ra thờ ơ, "424?"

Cổ Lệ không nhìn tôi, chị ấy đang quay đầu về phía vách tường, trông chúng tôi cứ như một cặp mẹ goá con côi nghèo túng. Rưng rưng một hồi lâu, chị ấy dùng cái giọng nói trầm thấp khàn khàn giống như đang hát vào tai tôi, "Đàn ông đều giống nhau, bọn nó sẽ hủy hoại mày, bọn nó chỉ xem mày giống như một thứ đồ hàng, nếu như mày ngu si dâng mình cho nó, nó sẽ vứt bỏ mày giống như vứt một thứ đồ chơi đã qua sử dụng, đến lúc đấy, mặc kệ mày có yêu nó cỡ nào, nó cũng sẽ không bao giờ yêu mày nữa."

Tôi ngơ ngác nhìn Cổ Lệ, quả thực không biết rốt cuộc Cổ Lệ muốn nói đến cái gì. Tôi và 424, chẳng phải tôi đã ở bên anh ấy rồi sao? Anh ấy sẽ vứt bỏ tôi sao? Vì sao bây giờ tôi chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì thế?

Cổ Lệ chắp tay trước người, ngón tay không ngừng xoắn xuýt quấn quanh cái khăn tay thổ cẩm màu lam. Lúc này, tôi nhìn về phía cái cổ thon dài cân xứng của chị ấy, bây giờ mới phát hiện ra ở ngay giữa cổ của chị ấy có một vết sẹo màu trắng nhạt, hẳn là rất nhiều năm trước để lại, nhiều khi còn trước khi vào trong cái bệnh viện này.

Lúc đấy, chị ấy đã trải qua những gì?

Cổ Lệ chán nản thút thít thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu, chị ấy dựa vào vách tường, mái tóc vàng hoe xơ xác xõa ngang vai, đồng phục bệnh nhân màu trắng phủ lấp ở trên người, khiến tôi bất giác nhớ tới hai chữ ‘Tàn tạ’.

Chị ấy hít vào một hơi, liếc một con mắt nhìn tôi, trong giọng nói mang theo một phong thái như đang tiên đoán, "Mày quá ngu, sớm muộn gì mày cũng sẽ bị vứt bỏ, chờ đến khi thằng đó chơi mày xong, nó sẽ bỏ mày lại chỗ này, vĩnh viễn vĩnh viễn."

Tôi vẫn quan sát Cổ Lệ không nói lời nào, tôi không biết chị ấy rốt cuộc muốn nói cái gì, mà cũng không biết tôi nên nói cái gì.

Tựa như đã nhìn thấu nội tâm của tôi, Cổ Lệ nhẹ nhàng cười một tiếng, trên mặt vẫn vương lại những hàng nước mắt không ngừng rơi, "Lúc đó tao cũng lớn tầm mày, tao thích một người đàn ông, tao yêu nó lắm! Tất cả mọi thứ tao đều có thể cho nó. Tình yêu, thời gian, sinh mệnh, còn cả thứ quý giá nhất của một người phụ nữ là trinh tiết, tao cũng nguyện cho nó, thế nhưng nó thì sao? Lúc tụi tao phải chia xa, nó còn nói nó yêu tao lắm, thế nhưng đợi đến khi nó phát hiện tao muốn cưới nó, nó liền ghét bỏ tao, nó nói tao ô uế, còn nói tao là thứ thấp hèn, nó nói một người phụ nữ chung thủy tuyệt đối sẽ không làm như thế, mấy cái thằng đàn ông chết tiệt... thứ chó má, tất cả tụi nó đều là một lũ khốn nạn!"

Cổ Lệ cắn răng thống hận quát, tôi thì ngồi bên cạnh mơ mơ màng màng lắng nghe, kỳ thật tôi đã rất buồn ngủ, bởi vì cả đêm không ngủ, toàn thân trên dưới đều cảm thấy rệu rã. Nhưng tôi cố gắng ráng chịu đựng, nghiêng đầu làm bộ như đang rất chăm chú lắng nghe.

"Nó nói, theo tín ngưỡng của dân tộc tụi tao, tao đã không còn trinh trắng. Nó rất hối hận vì ngày trước đã muốn tao, nó nói nó chỉ muốn cưới người đàn bà trinh trắng nhất thế gian, chứ tao thì không. Người đàn bà trinh trắng nhất thế gian à? Trước khi tao gặp nó, tao chính là người trinh trắng thuần khiết nhất thế gian, thế nhưng chính nó đã hủy hoại tao, vậy mà nó còn vứt bỏ tao, nó dám vứt bỏ tao một cách trắng trợn, nó không quan tâm tao nữa, quả thật là không công bằng, than ôi cuộc đời sao lại bất công với tao!"

"Nó cứ kiên quyết không thèm cưới tao, theo tập tục của dân tộc tụi tao, đây quả thật là một sự sỉ nhục. Cha mẹ của tao biết chuyện này, đuổi tao ra khỏi nhà. Tao một mình lưu lạc ở bên ngoài, tao không khác gì một đứa ăn mày. Thế nhưng là vì sao? Rõ ràng là nó lừa gạt tao, lúc đầu tao rất ngoan, nếu như không phải do nó nói yêu tao, tao làm sao lại bị nó lừa gạt được, tao làm sao lại mất đi thứ quý nhất của mình được? Vì sao à, bởi vì tao là đàn bà, nên tao mới phải chịu đựng bị tụi nó ức hϊếp, vì sao đàn bà chúng ta đã mất đi thứ trân quý nhất thì trong mắt tụi nó lại trở nên không đáng một đồng?"

Ánh nắng xa xa dần chiếu rọi vào đây, nó rọi vào bóng lưng gầy còm như que củi của Cổ Lệ. Chị ấy ôm lấy hai tay mình, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi mãi rơi mãi.

Tôi nhìn về phía mặt trời, trong vô thức nheo mắt lại tôi hỏi Cổ Lệ, "Vì sao chị lại tới đây?"

Cổ Lệ cũng không trả lời tôi, chị ấy đưa tay chùi chùi dòng nước mắt trên mặt, đột nhiên duỗi bàn tay to của mình siết lấy cổ tôi. Cảm giác bị ngộp thở đột nhiên đánh tới, tôi đưa tay nắm lấy tay Cổ Lệ, lại trông thấy khuôn mặt của Cổ Lệ xích lại gần tôi, "Cho nên mày phải tránh xa thằng kia! Hiểu chưa? Nếu như cái đứa con gái ngu như mày lại đi trao trinh tiết cho nó, nó sẽ không thèm mày nữa, hiểu chưa?" Cổ Lệ nói xong cũng không đợi tôi đáp lại, buông tay ra rồi đứng dậy, khóc thút thít rời đi.

Mấy người trong phòng đều đã tỉnh dậy, tôi quay người khẽ nhìn toàn bộ căn phòng, liền thấy 424 vẫn đang nằm trên giường, bịt tai tiếp tục ngủ. Lúc này tôi mới tỉnh táo nhận ra rằng anh ấy là đàn ông, mà cái thứ Cổ Lệ muốn tôi tránh xa cũng chính là đàn ông.

Tôi mệt mỏi thở dài một hơi, mặc kệ cho dù bên cạnh đang có một đống phân xốp xốp xèm xẹp chất đống cùng với nướ© ŧıểυ, tôi nằm xuống dưới đất hơi nghiêng người. Đón lấy ánh nắng bình minh, toàn thân tôi được bao phủ bởi ánh sáng. Nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới đều là màu cam, chất chứa cả ấm áp và nghi hoặc, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tại khoảnh khắc này, ở trong mắt người khác, tôi trông không khác gì một cái xác chết.

Nửa mê nửa tỉnh, tôi nghe thấy tiếng 345 vang vọng ở xung quanh, 117 thì đang ngồi xổm ở góc tường tiếp tục gọi điện thoại, nói thứ gì liên quan tới xổ số, còn 231 thì đang kéo quần lên, phẫn nộ đẩy 345 qua một bên, "Cái thứ bẩn thỉu, không cho phép mày ăn trộm phân của tao!" Sau đó, ở cuối giấc mộng, tôi nghe thấy tiếng khóc của Cổ Lệ, chị ấy đang khóc, khóc không ngừng nghỉ, giống như cái việc thút thít này có thể làm vơi đi những hồi ức đau thương của bản thân. Nhưng chúng tôi đều hiểu, chị ấy chỉ đang quẩn quanh trong vòng xoáy bi thương và uất hận mà không có cách nào kìm hãm nổi.