Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 35: Hoắc Ninh đến thăm

Tiếng chuông cửa vang lên, thím Vương đang bận rộn trong bếp vội vàng lau khô tay, chạy ra mở cửa. Khi nhìn thấy thanh niên đứng sau cửa, thím lập tức nở một nụ cười thân thiết, "Không phải Tiểu Tống đây sao, mau vào đi."

"Thím Vương, đã lâu không gặp." Tống Dữ Tinh lễ phép chào hỏi.

"Con mèo này là thế nào vậy Tiểu Tống?"

Thím Vương sáp lại, tò mò đánh giá chú mèo mướp trong ngực Tống Dữ Tinh, thoạt nhìn nó cũng chỉ hơn hai, ba tháng, người nho nhỏ, đôi mắt to tròn rất đáng yêu, nó còn nũng nịu kêu meo một tiếng.

Tống Dữ Tinh sờ sờ má con mèo, "Mấy hôm trước cháu nhặt được nó ở trên đường."

"Mèo nhỏ đáng yêu thật, mau vào thôi."

"Vâng ạ." Tống Dữ Tinh một tay ôm mèo, khom lưng lấy dép trong nhà ra để thay.

"Tiểu Tống, cháu tìm Lục tiên sinh phải không, cậu ấy ở thư phòng tầng hai, để thím báo cho cậu ấy."

"Không cần làm phiền thím đâu, cháu tự tìm anh ấy cũng được mà."

"Được rồi."

Cậu còn chưa đi được hai bước, Oreo phấn khích chạy ào ào từ trong phòng ra, sủa ầm ĩ, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chằm mèo hoa trong ngực Tống Dữ Tinh như thể một giây sau sẽ nhào đến tha chú mèo đi mất.

Chú mèo con sợ hãi rúc vào ngực cậu.

Đồ chó đần này...

"Đừng sợ." Tống Dữ Tinh sờ đầu mèo con một cái, lại cúi xuống sờ đầu Oreo, dạy dỗ nó rất nghiêm túc: "Chó ngoan thì không ăn thịt mèo con."

Oreo tủi thân chớp mắt một cái.

"Nào, dẫn tao đi tìm chủ nhân của mày."

"Gâu gâu!" Oreo chạy như tên bắn lên tầng.

Tống Dữ Tinh đi theo nó về phía thư phòng.

Trong thư phòng, ánh đèn nhu hòa, người đàn ông mặc đồ ở nhà rộng thùng thình đang ngồi trước bàn để xem văn kiện. Bên ngoài truyền đến tiếng chân cạch cạch của Oreo, hắn theo bản năng ngước mắt nhìn.

Hắn không thấy Oreo, mà là nửa khuôn mặt nhỏ đang lặng lẽ thò vào từ ngoài cửa, "Anh!"

Thanh niên cười đến mi mắt cũng cong lên, nháy mắt với hắn một cái, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp vừa giảo hoạt vừa linh động.

Con ngươi của người đàn ông khẽ động, tim cũng đập nhanh hơn bình thường một chút.

Hắn hơi rũ tròng mắt, che đi vẻ kì quái của mình.

"Sao không nói gì đã đến đây rồi?"

"Để làm anh ngạc nhiên mà." Dứt lời, Tống Dữ Tinh như làm ảo thuật, giơ chú mèo con ngực lên thật cao, đi nhanh đến trước mặt Lục Tứ như đang dâng báu vật, "Nhìn này, mèo con đáng yêu không?"

"Meooo"

Lục Tứ mặt không đổi sắc nhìn con mèo, tên nhóc này nhìn mềm mại yếu ớt, không khác Tống Dữ Tinh lắm.

Hắn bất đắc dĩ đưa ngón trỏ chọc chọc mặt mèo, "Ở đâu ra đây?"

"Mấy ngày trước em nhặt được nó trong bụi cỏ ven đường, vẫn còn bé lắm, tên là Dâu Tây Nhỏ."

Khóe miệng Lục Tứ co quắp, Dâu Tây Nhỏ... Tống Dữ Tinh thích dâu tây đến mức đó sao? Đặt một cái tên như vậy cho một con mèo đực liệu có thích hợp không? Có từng nghĩ đến cảm nhận của con mèo không vậy?

Thôi, nhóc giả vờ thích là tốt rồi.

Tống Dữ Tinh: "Anh, hôm nay em tới là muốn nhờ anh một chuyện."

Lục Tứ nghi ngờ nhìn cậu.

"Trường học quy định không được nuôi thú cưng trong phòng ngủ, em có thể để Dâu Tây Nhỏ ở chỗ anh..."

"Không được." Lục Tứ cắt ngang lời cậu một cách vô tình, "Tôi không thích mèo."

"Anh, làm ơn đi mà." Tống Dữ Tinh đáng thương chớp mắt với Lục Tứ, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn hắn, tay còn giơ Dâu Tây Nhỏ, một người một mèo biểu cảm giống hệt nhau, "Dâu Tây Nhỏ rất biết điều, ăn cũng không nhiều, còn có thể làm bạn với Oreo."

"Anh, anh thật sự nhẫn tâm để Dâu Tây Nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ sao?" Tống Dữ Tinh bước tới hai bước, dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người đàn ông, lúc nói chuyện còn cố ý kéo dài âm cuối: "Anh đồng ý đi mà, được không? Anh~"

Lục Tứ thờ ơ, dời mắt đi, đường cong gương mặt hơi căng thẳng, chẳng qua cậu đang làm nũng thôi, không thể cứ bị khuất phục như vậy được.

"Anh..."

Không được, muốn cũng không chống đỡ nổi.

Lục Tứ khẽ cắn răng, đang lúc muốn đồng ý thì tiếng thím Vương vang lên: "Lục tiên sinh, Tiểu Tống, có thể dùng bữa được rồi!"

"Ăn cơm trước đã." Dứt lời, Lục tổng đi thẳng ra ngoài.

Hôm nào hắn phải đi hỏi đám hồ bằng cẩu hữu kia một chút, xem tiểu tình nhân của bọn họ có phải cũng làm nũng như vậy hay không.

Tống Dữ Tinh xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, giương nanh múa vuốt về phía bóng lưng người đàn ông.

Cậu đã đặt tên con mèo là Dâu Tây Nhỏ mà Lục cẩu thích rồi!

Mà hắn còn không đồng ý!

Thím Vương không ăn cơm ở đây, sau khi cho Oreo ăn thì rời đi.

Tống Dữ Tinh cắn đũa, đáng thương nhìn người đàn ông đối diện.

Lục Tứ mắt nhìn thẳng, chăm chú ăn cơm.

Tuyệt đối không thể bị nhóc con dắt mũi, rất kì cục.

Ăn xong bữa, Tống Dữ Tinh chuẩn bị thuyết phục lần nữa, chuông cửa reo lên.

Lục Tứ lập tức xoay người đi ra cửa, khi nhìn thấy người trước cửa, thần sắc hắn đông cứng lại.

Hoắc Ninh?

Sao y lại tới đây?

"Anh, ai vậy?"

Lục Tứ không mở cửa ngay, hắn quay đầu nhìn thanh niên đang nói, lông mày anh tuấn hơi cau lại, Tống Dữ Tinh vẫn ở đây, tới không đúng lúc chút nào.

Suy nghĩ một chút, hắn thu lại ưu tư khác thường trên mặt, "Em mang mèo về phòng cho khách trước đã, đừng đi ra."

Giọng hắn trầm thấp, dáng vẻ không cho cự tuyệt.

Tống Dữ Tinh âm thầm nghiến răng, cũng không hỏi tại sao, cậu khôn khéo gật đầu một cái, đôi mắt ươn ướt như chú mèo bị chủ nhân vứt bỏ, để lộ ra chút mất mát, "Anh yên tâm, em sẽ không đi ra đâu."

Dứt lời, cậu liền ôm Dâu Tây Nhỏ đang ngủ trên sàn lên, xoay người đi lên tầng.

Lục Tứ nhìn bóng lưng tịch mịch của thanh niên, há miệng một cái rồi cuối cùng cũng không nói gì.

Tống Dữ Tinh về phòng cho khách rồi đóng cửa lại, biểu cảm cô đơn trên mặt chậm rãi biến mất, khóe miệng câu lên thành một nụ cười sâu xa, trong lòng cậu đã có dự đoán, tám phần là Hoắc Ninh tới.

Nói tới cái người Hoắc Ninh này, hôm trước cậu và Lục Tứ gặp y ở trung tâm thương mại, dù chỉ tiếp xúc qua loa một chút nhưng cậu phát hiện ra, người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tống Dữ Tinh sờ đầu Dâu Tây Nhỏ, mắt lóe lên ý cười.

Như vậy không phải sẽ vui hơn nhiều sao.

Dâu Tây Nhỏ: "Meo~"

...

"Sao, không nghĩ là tôi đến à."

Hoắc Ninh đứng ở cửa, cười cười với Lục Tứ.

"Không nghĩ đến." Lục Tứ mím môi, nở một nụ cười nhạt nhẽo, nhận lấy giỏ trái cây trong tay y, "Đổi giày rồi vào đi."

"Được." Hoắc Ninh khom người lấy dép, lơ đãng nhìn thấy một đôi giày màu trắng trong tủ giày, kích cỡ này rõ ràng không phải của Lục Tứ, vả lại, Lục Tứ sẽ không đi loại giày giá rẻ này.

Y tỉnh bơ thu lại ưu tư trong mắt, thay dép xong rồi theo Lục Tứ vào trong.

"Ngồi đi, uống gì không? Cà phê?"

"Ừ, vẫn là cậu hiểu tôi."

"Tôi đi pha cà phê." Lục Tứ xoay người đi vào bếp, ngâm cà phê mà lòng có chút không yên, vô tình trong đầu hắn toàn là bóng lưng cô đơn của thanh niên, lòng đột nhiên có thêm cảm giác tội lỗi.

Chỉ vì tránh phiền toái nên hắn mới để cậu vào phòng.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, hành động này của hắn quả thật đã làm tổn thương cậu, nhất là kiểu người có nội tâm tự ti nhạy cảm như nhóc giả vờ.

Được rồi, lát nữa sẽ đồng ý để Dâu Tây Nhỏ ở đây, dỗ dành cậu vậy.

Lục tổng lúc này còn chưa ý thức được, người hắn thích hai năm đang ở đây, nhưng trong đầu hắn lại toàn là hình ảnh của tiểu tình nhân "chẳng qua chỉ vui đùa một chút".

Bên kia, Tống Dữ Tinh như kẻ gian, cẩn thận mở ra một khe cửa hẹp, nhẹ nhàng đi ra đầu cầu thang, khi thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên salon, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại.

Quả nhiên là Hoắc Ninh.

Sau khi nhìn trộm xong, cậu liền lặng yên không tiếng động quay lại phòng cho khách, khẽ khàng đóng cửa vào.

Nghĩ lại thì cậu thấy hơi giận, Lục Tứ muốn người khác không nhận ra phải không?

Sợ bị Hoắc Ninh phát hiện ra hắn đang kim ốc tàng kiều đến thế sao?

Tống Dữ Tinh khinh thường hừ mũi.

Mịa!

Đúng là tra nam!

Tống Dữ Tinh đưa ngón trỏ ra chọc chọc đầu Dâu Tây Nhỏ, cảnh cáo vô cùng nghiêm túc: "Sau này mày không thể làm tra mèo biết không hả, nếu không tao sẽ đưa mày đi thiến."

Dâu Tây Nhỏ hồn nhiên không cảm giác được nguy hiểm, "Meo~"

"Sau này không thể đi ra ngoài gieo họa mèo cái, cũng không thể đi đâm một con mèo đực khác, biết..."

Lời nói đột nhiên ngừng lại, Tống Dữ Tinh rên một tiếng, khó chịu ôm bụng.

Cơn đau bất ngờ khiến sắc mặt cậu tái nhợt đi trông thấy, cậu khổ sở nhíu mày, vô lực trượt xuống theo cánh cửa, ngồi trên sàn nhà lạnh như băng.

Dạ dày co rút từng cơn như chiếc khăn lông bị vắt nước, cảm giác này không hề xa lạ, cậu đã từng trải qua mấy lần, lần nào cũng để lại cho cậu ký ức sâu sắc.

Đại khái là vì buổi trưa cậu đi ăn lẩu cay cùng Hàn Dã, uống bia đá, trên đường đến chỗ Lục Tứ còn ăn kem.

Bất kể là vì cái gì, Tống Dữ Tinh bây giờ ngay cả nói cũng không được, đau đến mức hít khí, cậu nhắm mắt lại, cắn chặt răng, khuôn mặt tái nhợt rất nhanh có thêm một tầng mồ hôi lạnh.

"Ư..."

Đau, đau quá...

Tống Dữ Tinh cắn răng muốn đứng lên, nhưng cả người như bị rút hết sức lực, mềm nhũn ngồi lại.

...

Lục Tứ bưng cà phê ra, "Vẫn còn nóng."

"Ừ, cảm ơn." Hoắc Ninh cười ôn hòa, cầm thìa nhỏ nhẹ nhàng khuấy cà phê, lại ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi ở salon đối diện, cười nói: "Cậu không hỏi vì sao tôi tới à?"

Lục Tứ: "Hả? Cãi nhau với bạn trai à?"

"Không phải, cậu nghĩ gì thế?" Hoắc Ninh bất đắc dĩ nhún vai, "Chỉ là tôi có việc gần đây, tiện qua thăm cậu thôi."

Y chọc ghẹo: "Sao? Tôi tới không đúng lúc à? Không chào đón tôi à?"

"Không phải." Lục Tứ mặt không đổi sắc.