Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 28: Có thằng đàn ông nào sẽ sến súa gọi người khác là anh sao?

"Nếu như có người thổ lộ tình cảm với cậu, nói rất thích cậu, hơn nữa hằng ngày nhắn tin cho cậu, nhưng đột nhiên có một ngày không nhắn nữa, thì nguyên nhân sẽ là gì?"

Trợ lý Diệp: "???"

Cậu nghi ngờ rằng tai mình bị sao rồi, bằng không Lục tổng lại hỏi cậu loại chuyện tình cảm này như một học sinh trung học ngây thơ cơ chứ, không phải là chuyện làm ăn mấy trăm triệu mới đúng sao?"

Làm việc nhiều năm như vậy, trợ lý Diệp lâm vào nguy cơ lớn nhất của nghề này.

"Chỉ là nếu thôi, cậu cứ nói đi." Lục Tứ phiền não cau mày, đường cong gương mặt hơi buộc chặt, cố gắng duy trì tôn nghiêm của mình trước mặt thuộc hạ.

Trợ lý Diệp nơm nớp lo sợ, "Vậy... Tôi sẽ nói một chút suy nghĩ vụng về của mình."

Cậu hắng giọng một cái, cố gắng để khiến cho mình trông như một chuyên gia tình cảm thân kinh bách chiến, "Lục tổng, dựa vào kinh nghiệm của tôi, nếu là chuyện như vậy... Người kia có thể đã không còn thích ngài nữa..."

Không kịp đề phòng lại phải đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lục Tứ, trợ lý Diệp suýt chút nữa cắn vào lưỡi, vội vàng sửa lời: "Tôi không nói về Lục tổng đâu, mà là người trong giả thiết, ngài hiểu ý tôi chứ?"

Lục Tứ hơi híp mắt, nhìn hết sức nguy hiểm, "Cho nên, bằng năng lực biểu đạt này của cậu, thông qua phỏng vấn kiểu gì?"

"Á Lục tổng, để tôi tiếp tục phân tích!" Trợ lý Diệp đưa tay lên xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, nếu như trả lời không tốt, công việc mà cậu vất vả lắm mới kiếm được sẽ có khả năng bị mất đi, người đi làm thật là khó khăn!

"Người kia nhất định là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, lấy lùi để tiến, cố ý không... Gửi tin nhắn cho ngài, rõ ràng là muốn khơi dậy sự hứng thú của ngài, cô ấy khẳng định là vẫn thích ngài, đây chính là chút chuyện nhỏ trong tình yêu! Rất tình thú! Không sai, chính là như vậy!"

Trợ lý Diệp thậm chí muốn vỗ tay vì biểu hiện xuất sắc của mình.

Nhưng mà Lục Tứ nghe xong không có phản ứng gì, không cùng suy nghĩ ư?

"Trợ lý Diệp, cậu yêu đương bao giờ chưa?" Lục tổng chất vấn.

"Rắc rắc" một tiếng, dường như trợ lý Diệp có thể nghe được tiếng trái tim mình tan nát, cậu lúng túng cười một tiếng, cố làm ra vẻ xấu hổ mà rũ mắt, "Lúc bé chơi trò gia đình với em hàng xóm thì có được coi là rồi không ạ?"

Lục Tứ: "Xoay người, ra ngoài."

"Vâng!" Trợ lý Diệp như được đại xá, chớp mắt liền chạy biến, còn may là chưa dập đầu lạy Lục Tứ ba cái.

Vừa đi ra khỏi phòng tổng giám đốc, sắc mặt trợ lý Diệp trở nên vô cùng vi diệu, mắt cũng phóng tinh quang, hai mươi năm trên đời Diệp Nham này cuối cùng cũng có tiền đồ, trở thành người ăn dưa đầu tiên!

Cậu nhanh chóng lấy điện thoại, mở group bà tám của công ty, dùng tốc độ tay nhanh nhất từ trước đến giờ để gõ tin nhắn, động tác cực kì liền mạch.

Trong phòng làm việc yên tĩnh.

Lục Tứ bất đắc dĩ nhắm hai mắt, đáng lẽ hắn không nên đặt câu hỏi về vấn đề gây chướng ngại trí thông minh này với người ngốc như thế.

Không đến nửa giờ, ngay cả cô lao công tầng dưới cũng biết hắn đang khốn khổ vì tình.

Đám nhân viên này hằng ngày đi làm cũng không làm chính sự, trừ ăn cơm và cố gắng được tăng lương... đi WC ra, họ thích nhất là ăn dưa, nhất là dưa liên quan đến hắn.

Không phải, không đúng!

Hắn không nên chú ý đến vấn đề này, tại sao hắn phải để ý việc Tống Dữ Tinh có nhắn tin cho hắn hay không, căn bản là hắn không có ý gì với Tống Dữ Tinh.

Làm gì thiếu người muốn nhắn tin cho hắn, đều bị hắn kéo đen cả rồi.

- --- Hai ngày sau.

Lục Tứ đứng ở cửa đại học Bắc Thành, lâm vào phút trầm tư ngắn ngủi.

Bây giờ là chín giờ tối, đèn trong sân trường sáng trưng, tình cờ còn có thể nhìn thấy mấy cặp yêu nhau tay nắm tay cùng đi.

Lục Tứ bình tĩnh đi trên sân, chẳng qua là hắn tới trường cũ đi dạo chút thôi, tưởng nhớ chốn xưa đã rất lâu không đến.

Bên kia, Tống Dữ Tinh mới trở về từ thư viện, dĩ nhiên không phải đi học, phải làm bài tập nhóm, cậu đi mượn hai quyển sách chuyên ngành về tham khảo.

Nhưng mà, chưa đến kí túc xá thì có mấy người chặn trước mặt cậu.

"Tống Dữ Tinh, đi nhanh thế làm gì, nói chuyện chút đi."

Tống Dữ Tinh dừng bước lại, bình tĩnh nhìn Lưu Phi dắt theo ba người đang mặt đầy hài hước và bất thiện nhìn cậu.

Cậu cầm sách trên tay, cau mày đánh giá Lưu Phi, đột nhiên cong môi cười một cái, dù bận nhưng vẫn ung dung nói: "Tôi còn tưởng rằng là con chó nào cơ, hóa ra là đồ đáng khinh cậu, cậu đứng chỗ này để làm ô nhiễm ánh mắt của tôi à? Lại còn có bốn người nữa ư?"

Lưu Phi chính là người đã gây phiền toái cho Tống Dữ Tinh dạo trước, từ khi bị mất mặt trước các bạn học, y vẫn ghi hận trong lòng với Tống Dữ Tinh, mỗi lần thấy cậu thì sẽ trừng mắt lên, hoặc là cố ý đυ.ng chạm cậu một chút, cực kì nhỏ nhen.

Đối với Tống Dữ Tinh, đây rõ ràng là một thằng hề đang nhảy nhót.

"Mẹ nó mày có ý gì?"

"Mẹ nó, đồ tiểu bạch kiểm!"

Lời nói của Tống Dữ Tinh đã đắc tội cả bốn người.

Nhưng mà cậu cũng không để bụng, đối mặt với bốn nam sinh cao lớn hơn mình, cậu không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy thú vị.

"Tức gì mà tức? Tôi nói sự thật thôi, chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, sẽ không đến mức ngay cả lời nói thật cũng không nghe được chứ?"

Đã lâu không đánh nhau, cậu thấy hơi hoài niệm rồi.

Mặt Lưu Phi xanh lè, ba người kia cũng vậy. Dưới tình huống này, nếu mà nhịn nữa thì y là con nghé!

"Thằng ẻo lả, xem ra mày không biết chữ chết viết như thế nào!"

"Mẹ nó! Đánh nó cho tao!"

Tống Dữ Tinh khí định thần nhàn, còn vô cùng thiếu đòn, nói: "Tôi sợ quá đi mất!"

Nói xong, cậu co cẳng chạy.

Mấy người Lưu Phi trố mắt nhìn nhau, sững cả ra.

"..."

"Đờ mờ! Mau đuổi theo!"

"Đừng để cho thằng ẻo lả trốn thoát!"

Thật ra Tống Dữ Tinh không định chạy, ai chạy thì người đó là đồ hèn.

Cậu chạy là bởi vì bên cạnh kí túc xá nam có một con hẻm nhỏ, bình thường không có người đi qua, là nơi cực kì thích hợp để đánh nhau.

Cậu vừa chạy vừa chú ý tình huống phía sau, mấy người Lưu Phi vẫn hùng hổ theo sát cậu.

Chính lúc cậu quay đầu lại, không chú ý trước mặt nên trực tiếp đâm đầu vào một người đang đi tới. Chớp mắt, Tống Dữ Tinh hơi nhẹ cân đã ngã xuống đất, mông chạm đất, nhất thời cậu đau đến mức mắng người luôn.

"Tên kia..."

"Tống Dữ Tinh?"

Chờ chút! Âm thanh cao ngạo quen thuộc này?

Tống tiểu thiếu gia vội vàng điều chỉnh, nuốt mấy lời mắng chửi vào họng, ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán nhìn thấy gương mặt anh tuấn thành thục của người đàn ông, người kia đang nhíu mày, tư thế từ trên cao nhìn mình, rõ ràng là hơi bất ngờ.

Diễn viên chuyên nghiệp thì bất kể là ở đâu cũng có thể nhập vai trong nháy mắt, trong lòng có ước mơ thì đâu đâu cũng là sân khấu, Tống Dữ Tinh chuyển đổi trạng thái trong một giây, cậu khó chịu cau mày, ngửa đầu nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt còn có chút nước, dưới ánh đèn trở nên đặc biệt động lòng người, "Đau..."

Lục Tứ đưa tay kéo cậu lên.

Cũng lúc đó, bốn người Lưu Phi đã đuổi tới nơi.

"Tống Dữ Tinh sao mày không chạy nữa rồi! Chạy tiếp đi!"

Tống Dữ Tinh sợ sệt nhìn bọn họ rồi trốn ra sau lưng Lục Tứ như đứa nhỏ có người thân làm chỗ dựa, kéo kéo vạt áo của hắn.

"Anh, bọn họ muốn đánh em..."

Lưu Phi và đồng bọn: "..."

Mẹ nó có phải đây là cái đồ ẻo lả phách lối độc miệng vừa nãy không?

Tốc độ lật mặt này có hơi nhanh quá không?

Lại còn anh... Mịa, đúng là ẻo lả.

Lục Tứ đứng đó, liếc mắt nhìn người đang ủy khuất đáng thương sau lưng mình, đây là lần thứ hai hắn gặp phải Tống Dữ Tinh bị người ta đuổi đánh.

Tên nhóc này làm sao mà bị người ta khi dễ suốt ngày.

"Mày là ai, đừng có cản trở chỗ này, cút nhanh!"

Lục Tứ thâm trầm nhìn mấy người đối diện, ánh mắt cực kì lạnh lùng, giọng nói như băng tuyết: "Mấy người muốn lên lần lượt hay lên cùng lúc?"

Dứt lời, hắn nhìn Tống Dữ Tinh sau lưng, phân phó: "Trốn xa chút."

"Anh, anh cẩn thận đó." Tống Dữ Tinh nghe lời đi trốn, ở nơi người đàn ông không nhìn thấy, cậu lặng lẽ cong môi giống như con mèo đang vui vẻ vì trộm được cá.

Bốn người bị giọng điệu cuồng vọng của Lục Tứ làm cho sững ra trong chốc lát, vì người đàn ông này nhìn cũng không dễ chọc.

Vóc người, tướng mạo và khí chất này, hoàn toàn bất đồng với đám sinh viên bọn họ.

"Mày mẹ nó coi thường ai đấy!"

"Một người bọn ông là có thể đánh cho mày rụng răng!"

Lưu Phi vọt tới đầu tiên, hắn vóc người cao lớn, hung hăng vung nắm đấm về phía mặt Lục Tứ.

Lục Tứ nhạy bén nghiêng đầu đồng thời bắt được cổ tay Lưu Phi, cúi người xuống, ung dung ném y qua vai mình.

Lưu Phi đau đến mức gào lên thảm thiết.

Chỉ cần hai giây đã giải quyết xong một người.

"Anh thật là lợi hại!" Tống Dữ Tinh đang xem trò vui bên cạnh cao hứng hô: "Anh cố gắng lên!"

Lục Tứ lặng lẽ giật giật khóe môi.

Ba người kia ngây cả ra.

Lục Tứ: "Lên hết đi, tiết kiệm thời gian."

Mịa! Thà chết vinh còn hơn sống nhục!

Ba người nhìn nhau một cái, cùng vọt tới.

Một phút sau, bốn người đều nằm trên mặt đất.

Kêu rên.

Lục Tứ cúi đầu sửa lại áo sơ mi hơi xộc xệch, nhấc chân đạp lên ngực Lưu Phi, hắn nhíu mày một cái, vừa lưu manh vừa ưu nhã, môi mỏng hơi cong, ung dung nói: "Sao bắt nạt cậu ta?"

"Nó..." Lưu Phi đang chuẩn bị thêm mắm dặm muối nhưng lại liếc thấy thanh niên xinh đẹp đứng sau người đàn ông mỉm cười vô hại, còn làm một động tác cắt cổ.

Trong nháy mắt y cảm thấy sống lưng chợt lạnh, gắng gượng sửa miệng, "Nó..."

"Ông đây nhìn nó không thuận mắt đấy, không phải chỉ là tiểu bạch kiểm sao, nhìn như con gái, thế mà vẫn có nhiều nữ sinh thích hắn!"

"Mày không thấy nó ẻo lả sao? Còn gọi mày là anh, có thằng đàn ông nào sẽ sến súa gọi người khác là anh sao, mày nói đúng không? Anh?"

Lục Tứ: "..."

Cái tiếng "Anh" này làm cho hắn thấy sinh lý khó chịu, "Đừng để cho tôi thấy các cậu bắt nạt cậu ta, cút."

"Được rồi, anh!"

Mấy người bò dậy, che vết thương đỡ nhau rời đi, chạy đến là nhanh.

Tống Dữ Tinh vội vàng tiến lên, "Anh, anh không sao chứ?"

Lông mày Lục Tứ chậm rãi giãn ra, vẫn là tiếng "anh" này dễ nghe.

Chốn: Ờ thì ông Tứ chỉ thấy dễ chịu khi em Tinh gọi ổng là anh thôi, người khác gọi là ổng khó chịu liền:D