Nắng sớm nhạt nhòa.
Hôm nay vẫn là ngày đi làm, Lục Tứ dậy tương đối sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng, hắn không tự chủ được mà nhìn qua phía phòng cho khách, cửa vẫn đóng chặt, có lẽ vị khách này dậy muộn hơn chủ nhân của ngôi nhà.
Oreo cũng vẫn đang ngủ say sưa trong ổ của nó, bốn chân giang ra, tư thế rất diêm dúa.
Thím giúp việc tới sớm, lúc này đang bận rộn trong bếp, phòng bếp kiểu nửa kín nửa hở, Lục Tứ nhìn thoáng qua đã thấy thím đang mặc cái tạp dề màu hồng đó.
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh tối qua, thanh niên cũng mặc cái tạp dề màu hồng...
"Lục tiên sinh, chào buổi sáng."
Thím giúp việc chào hỏi khiến hình ảnh trong đầu hắn tắt ngấm, hắn nhíu mày một cái, ảo não vì không hiểu sao mình lại nghĩ đến những thứ như thế.
"Thím Vương, chào buổi sáng."
Thím Vương là giúp việc, chừng bốn mươi tuổi, rất hiền lành, tay nghề nấu ăn rất tốt, bất kể là đồ Trung hay đồ Tây thím đều rất giỏi.
"Lục tiên sinh, bây giờ cậu đi chạy bộ sao?"
"Vâng."
Lục Tứ tiếp tục đi ra ngoài, hắn mặc quần áo thể thao màu xám tro, đeo tai nghe bluetooth, phối hợp với vóc người cao gầy và tướng mạo anh tuấn, nhìn tràn ngập sức sống thanh xuân, thuộc loại hình giáo thảo của trường đại học.
Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên nghĩ ra cái gì, hắn lại quay vào, nói với thím giúp việc vẫn đang ở trong bếp: "Phải rồi thím Vương, hôm nay làm thêm một phần đồ ăn sáng."
Thím Vương hơi ngạc nhiên, "Có khách sao?"
Lục Tứ vâng một tiếng rồi đi ra.
Hắn có thói quen chạy bộ buổi sáng, nếu có thời gian sẽ đến phòng tập gym, đối với vị Lục tổng trẻ tuổi này, quản lý vóc dáng rất quan trọng, hắn cũng không muốn sau này sẽ trở thành một doanh nhanh đầu hói bụng bia.
Chạy bên ngoài hơn nửa giờ Lục Tứ mới về, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống theo đường cong gương mặt ưu việt, hắn cầm khăn lông tùy ý lau lau, đồng thời quét mắt nhìn trong phòng một vòng.
Thím Vương vừa bày bữa sáng lên bàn ăn vừa nói: "Lục tiên sinh cậu về rồi, chuẩn bị ăn sáng thôi, còn có vị khách kia, cần phải đánh thức không?"
Lục Tứ không khỏi nhíu mày một cái, tên nhóc kia sao còn chưa dậy? Xem chỗ này là nhà cậu ta phải không?
"Để cháu lên xem một chút."
Hắn bước nhanh lên tầng hai, đưa tay gõ cửa phòng cho khách, tốc độ có hơi nhanh, tâm tình của hắn lúc này không hề tốt, "Tống..." Tống cái gì nhỉ?
"Dậy mau!"
"Đừng để tôi vào ném cậu ra."
Bên trong không có chút động tĩnh nào.
Lục Tứ không nhịn được gõ thêm vài cái, sự kiên nhẫn đã hao bằng sạch, cửa không khóa trái, hắn trực tiếp đẩy ra, liếc mắt đã thấy người nằm trên giường.
Thanh niên đưa lưng về phía cửa, cũng không đắp chăn, từ góc độ của hắn có thể thấy rõ tấm lưng thon gầy, thân thể co ro của cậu.
Lục Tứ tư thái buông lỏng dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống bóng lưng như sắp cuộn tròn kia, "Ngủ trong nhà người khác đúng là ngon ghê..."
"Vẫn còn ngủ à, dậy mau!"
Người trên giường không có phản ứng gì.
Người đàn ông đi tới phía bên kia giường, lúc này hắn mới nhìn thấy, thanh niên nhắm chặt hai mắt, sắc mặt đỏ ứng có chút không tự nhiên, đôi môi tái nhợt khô khốc, không có sắc máu. Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trên trán có một tầng mồ hôi, mấy sợi tóc xốc xếch cũng bị ướt, dính sát da cậu. Tống Dữ Tinh cuộn người thành như vậy, nhìn có vẻ yếu đuối vô lực.
Lục Tứ còn định nói gì đó nhưng dừng lại.
Bộ dáng này... Tám phần là bị sốt.
Hắn cúi người xuống, đưa tay áp vào trán Tống Dữ Tinh thì thấy nhiệt độ cơ thể cậu không hề bình thường, hắn nhíu mày, lại sờ má và cánh tay cậu, đều nóng hổi như vậy.
Lục Tứ thu tay về, biểu cảm trên mặt vô cùng xuất sắc.
"Quả nhiên là Phiền Toái Tinh!" Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này, ánh mắt thâm trầm vô cùng bất thiện nhìn chằm chằm thanh niên trên giường như là sắp đánh cậu đến nơi.
Tối qua ăn vạ còn chưa đủ, sáng nay lại tiếp tục.
Thân thể tên nhóc này sao lại yểu điệu như vậy.
Dường như cảm nhận được tầm mắt từ trên đỉnh đầu, Tống Dữ Tinh mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc choáng váng đau nhức, cậu khó chịu hừ hừ hai tiếng, thấp giọng nói mê, "Khó chịu..."
Bộ dạng này không giống giả vờ.
Nhìn cậu như thế, người đàn ông ác liệt nhíu mày chặt hơn, tối qua không nên mang cái tên này về, đúng là tự gây phiền phức cho mình.
Người kia đang co rúc trên giường lại hừ hừ, "Ưʍ..."
Cuối cùng Lục Tứ vẫn thỏa hiệp, mặc dù hắn không thích xen vào việc của người khác nhưng cũng không máu lạnh đến mức mặc kệ người bị bệnh, huống chi tên nhóc này vẫn đang ở trong nhà hắn.
Hắn ngồi xổm cạnh mép giường, bình thản mở miệng: "Có đi được không?"
"Không biết..."
Dưới ánh nhìn soi mói của người đàn ông, Tống Dữ Tinh chống tay xuống đệm, khó nhọc ngồi dậy, đi dép vào rồi đứng lên, nghiêng ngả đi ra ngoài.
Lục Tứ chậm rãi đi phía sau cậu, hoàn toàn không có ý định trợ giúp.
Tống Dữ Tinh nghĩ nghĩ, cậu đã như vậy rồi, đi cũng không vững, vậy mà cái tên Lục đầu sỏ này còn có thể khoanh tay đứng nhìn, mẹ nó chứ một chút đồng tình cũng không có!
Cậu tiếp tục bám tường, bước đi khó khăn.
Liếc thấy hắn cách mình không xa, Tống Dữ Tinh nghĩ một chút, nếu bây giờ cậu ngã, bằng thân thủ của Lục Tứ, tám phần là có thể đỡ được cậu.
Hai giây sau, Tống Dữ Tinh suy yếu nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn ngã về phía Lục Tứ, vị trí cực kỳ chuẩn xác.
Động tác của Lục Tứ rất nhanh chóng.
Nhanh chong lui về phía sau hai bước.
Cùng lúc đó, thanh niên cũng ngã bịch xuống sàn nhà cạnh hắn.
Tống Dữ Tinh: "..."
Mịa, để cho thân thể vốn đã không khỏe mạnh gặp tai nạn liên tiếp.
Hình như cậu đánh giá cao lương tâm của Lục Tứ rồi.
Tên chó má này căn bản không hề có lương tâm!
Thôi, liều đi.
Lục Tứ bình tĩnh đứng đó, đánh giá thanh niên đang té xỉu trên sàn nhà, trong lòng chửi một tiếng.
Hình ảnh này như là đã từng nhìn thấy rồi.
Đúng là mai khai nhị độ (*)!
(*) Điển cố, khi mùa xuân đến thì hoa mai sẽ nở, ý là chờ thời cơ đến thì sử dụng.
Lại ăn vạ.
Thôi được rồi, nhỡ bị sốt thành ngốc luôn thì hắn không phụ trách nổi.
Lục Tứ cảm thấy bây giờ mình rất oan khuất, đành cam chịu mà ôm ngang Tống Dữ Tinh lên, không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.
Nhiệt độ của người trong ngực rất cao, như cái túi sưởi, xem ra bệnh nặng thật.
Thím Vương dưới tầng thấy hình ảnh kỳ quái này, mắt nhìn thẳng tắp vào họ, Lục tiên sinh sao lại ôm một cậu con trai trong ngực vậy, đây là khách mà cậu ấy nói sao, quá thân mật rồi.
Ăn sáng còn phải ôm xuống như vậy.
Ầy, người trẻ tuổi bây giờ thật là...