Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 14: Đúng là Phiền Toái Tinh!

Oreo vẫy đuôi đi theo Tống Dữ Tinh, có vẻ rất thích vị khách mới tới này.

Tống Dữ Tinh nhận ra rằng chú chó này chẳng qua là nhìn hơi đáng sợ thôi chứ thực ra là rất ngáo, mới nãy còn bị Lục Tứ cười nhạo là nhát gan, giờ cậu đã có thể mặt bình tĩnh sờ đầu Oreo một cái, cảm giác rất tốt.

Cậu hất cằm lên nhìn về phía Lục Tứ, trong đôi mắt tuấn tú mang theo ý cười kiêu ngạo, "Anh, gan em không nhỏ nha, anh xem Oreo thích em chưa này."

Nụ cười này quả thực có chút chói mắt.

Lục Tứ không dấu vết rời mắt đi chỗ khác.

Đúng, quẳng cả chủ sang một bên.

Đúng là con chó ngu ngốc ăn cây táo rào cây sung.

Ngày mai không có mày ăn đồ hộp nữa!

Hắn liếc mắt nhìn một người một chó chơi với nhau vui vẻ, nhặt quả bóng bên cạnh rồi ném đi, Oreo gâu một tiếng, lập tức không chơi với khách mới tới nữa, điên cuồng đuổi theo quả bóng.

Hắn lại quét mắt nhìn Tống Dữ Tinh vẫn còn đứng trên cầu thang, "Đi lên."

Tống Dữ Tinh khéo léo đáp một tiếng, đi theo người đàn ông vào phòng cho khách.

Căn biệt thự này bình thường chỉ có mình Lục Tứ và chú chó ngốc Oreo, người giúp việc không ở đây, mỗi ngày chỉ tới nấu cơm và làm vệ sinh.

Phòng cho khách cũng được quét dọn định kỳ cho nên vẫn sạch sẽ.

"Cậu ở phòng này, trong ngăn kéo có đồ dùng vệ sinh, không có việc gì thì đừng chạy lung tung." Lục Tứ lạnh nhạt dặn dò đôi câu, sau đó liếc Tống Dữ Tinh một cái rồi xoay người ra ngoài.

Tống Dữ Tinh dè dặt đi theo hắn, "Anh, em vẫn chưa biết tên anh mà, em là Tống Dữ Tinh, Tống trong Đường Tống, Dữ là đảo nhỏ, Tinh là ngôi sao."

"Lục Tứ."

Bước chân của người đàn ông không dừng lại, hắn đi đến phòng mình, âm thầm lặp lại ba chữ kia trong lòng rồi "ầm" một tiếng, không chút lưu tình đóng cửa lại.

Tống Dữ Tinh theo sau bị nhốt ở ngoài.

Cậu nhắm mắt hít sâu một hơi, trong lòng nhanh chóng đọc mấy lần khẩu quyết để không tức giận.

Đời người giống như một vở kịch, kiếp này có duyên mới gặp nhau, sống chung với nhau không dễ dàng gì, người người phải biết quý trọng, trên đời có vạn vật, sao có thể thứ gì cũng hợp ý mình...

Mẹ nó, không nên tức giận với tên khốn kiếp!

Cậu cố nặn ra một nụ cười trên mặt, đưa tay lên gõ cửa mấy cái, không phản ứng, cậu tiếp tục gõ.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tay cậu đã bắt đầu đau đau vì gõ cửa, đốt ngón tay trắng nõn như ngọc cũng ửng đỏ lên, cuối cùng ông trời không phụ người có lòng, cửa phòng bị người bên trong dùng sức mở ra.

Tống Dữ Tinh hơi ngẩng đầu, đối mặt với cặp mắt đen thâm thúy của người đàn ông, bàn tay định gõ cửa của cậu dừng giữa không trung, cậu lùi về sau nửa bước.

Đôi mắt màu hổ phách trong suốt, còn có chút khϊếp đảm và hốt hoảng, như một chú thỏ trắng nhỏ tay không tấc sắt gặp phải con sói hung ác.

Vừa nãy gõ cửa còn rất khí thế, bây giờ thì sợ sệt, gan này không phải là nhỏ hơn cả hạt đậu thì còn gì nữa, sắc mặt Lục Tứ âm trầm như là cố tình muốn dọa người ta, "Có chuyện gì nói đi."

"Em..." Tống Dữ Tinh rũ mắt, hai tay khẩn trương nắm vạt áo, lại hơi ngượng ngùng sờ chóp mũi, "Em muốn tắm, nhưng không có quần áo sạch."

Lục Tứ vừa định cự tuyệt thì thấy quần áo vẫn hơi ướt trên người cậu, nước đá là do hắn đổ, lời nói vừa đến chóp môi lại bị hắn nuốt vào bụng.

"Chờ."

Đúng là Phiền Toái Tinh!