Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 7: Chó hoang nhỏ

Lát sau Tống Vân Tu rời đi, trước khi đi còn đưa một cái chìa khóa xe mới tinh cho Tống Dữ Tinh, "Anh tặng quà khai giảng cho em, đang ở gara rồi."

Mười phút sau, Hàn Dã nhìn gara như tỏa ra hào quang chói mắt, chiếc xe thể thao Lamborghini như biến tất cả những cái xe khác thành đồ trang trí, hâm mộ muốn chết.

Cậu ta dè dặt sờ thân xe, "Không hổ là bản limited toàn cầu, quá đẹp rồi, nhìn đường cong lưu loát này đi, anh cậu quá tốt, nếu tôi là nữ thì tôi sẽ gả cho anh ấy!"

Tống Dữ Tinh cười hừ một tiếng, "Mơ đi."

Không người đàn ông nào không thích xe, Tống Dữ Tinh cũng thích món quà này, nhao nhao muốn thử. Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhíu mày với Hàn Dã, "Đi, anh đây đưa chú đi hóng gió."

Hàn Dã lanh lẹ ngồi xuống, "Tinh ca, Tinh ba ba, lát nữa cho tôi lái thử đi."

Tống Dữ Tinh: "Được, nhưng mà cậu phải giúp tôi một chuyện."

Hàn Dã: "Có chuyện gì thế?"

"Không phải cậu quen nhiều sao, giúp tôi điều tra một người." Ngón tay thon dài của cậu thờ ơ gõ tay lái, trên khuôn mặt trắng nõn là một nụ cười sâu xa, cậu gằn từng chữ: "Người đàn ông ở quán bar lúc nãy."

"Được, không thành vấn đề."

"Tinh ca, cậu muốn tìm hắn báo thù phải không? Người anh em này nhất định sẽ giúp cậu!"

...

Lúc này, Lục Tứ hoàn toàn không biết chuyện đã uống say lắm rồi, nằm dài trên mặt bàn bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó không rõ.

Mấy giây sau, hắn đột nhiên bật dậy, chĩa vỏ chai rượu trong tay về phía trước, nói năng không rõ mà lớn tiếng ồn ào: "Ông đây muốn nhảy sông tự vẫn, ai cũng không được cản!"

Tống Vân Tu mới đến: "..."

Sao anh lại quen cái tên chó má mất mặt này nhỉ!

Đến gần chút, anh mới phát hiện trên mép Lục Tứ cũng có vết thương, mặt đầy vẻ say, nhân viên phục vụ nói trong điện thoại là hắn đánh nhau với người khác.

Nhân viên pha chế đã xem được toàn bộ câu chuyện bèn giải thích: "Đánh nhau với anh ta là một tiểu mỹ nhân, nhìn thì gầy yếu không ngờ ra tay rất nặng..."

Tống Vân Tu không có hứng thú với mấy thú này, không quan tâm là tiểu mỹ nhân hay là tráng hán, bây giờ anh chỉ muốn giải quyết cái tên phiền phức Lục Tứ này thôi.

Anh đứng bên cạnh, cau mày tỏ ý chê bai, nhìn Lục Tứ gục trên bàn, lẩm bẩm như một oán phụ bị tra nam vứt bỏ: "Ư... Hoắc Ninh, Hoắc Ninh..."

"Vì một thằng đàn ông mà đến nỗi này, không có tiền đồ." Tống Vân Tu không khách khí đạp lên đùi người kia, sau đó cam chịu số phận đỡ người anh em thân cao mét chín lên, "Nghe tôi khuyên đây này, thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non... Má nó cậu nặng chết tôi!"

Lục Tứ mơ mơ màng màng bị anh đỡ đi, ngay cả mắt cũng không mở nổi, còn chỉ Tống Vân Tu mà mắng: "Hoắc Ninh cậu... Cậu mẹ nó là một tên mù!"

Tống Vân Tu: "..."

Nói thêm câu nữa là ông đây ném cậu xuống sông ngay!

Lục Tứ là gay, Hoắc Ninh là đối tượng thầm mến của hắn hai năm rồi, nhưng mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hai ngày trước Hoắc Ninh tuyên bố có người yêu, người kia không phải Lục Tứ.

Người yêu của Hoắc Ninh là một người làm công việc bình thường, chiều cao bình thường, dáng dấp bình thường, thu nhập bình thường, không thể nào so sánh với người vừa đẹp trai cao ráo lại nhiều tiền như Lục tổng.

Nhưng người ta lại được Hoắc Ninh coi trọng.

Nội tâm Lục tổng bị đả kích nghiêm trọng. Nhưng không phải vì Hoắc Ninh không thích hắn.

Hắn chỉ không chấp nhận được việc mình không bằng người khác, hơn nữa người ta còn là một người bình thường của bình thường.

Lục Tứ hắn so ra có chỗ nào kém cái đồ dưa vẹo táo nứt tiền không có ngoại hình cũng không kia chứ! Hoắc Ninh đúng là chả có mắt nhìn, không thích hắn thì thôi, hắn nhận! Nhưng hắn lại chẳng bằng cái đồ bình thường kia, hắn không phục!

Thế này thì ném mặt mũi của hắn đi đâu!

...

Hôm sau, nắng ban mai nhẹ nhàng.

Người đàn ông nằm trên chiếc giường màu xám tro nhẹ nhàng trở mình, mơ màng mở mắt, cơn đau đầu do say rượu khiến đôi mày sắc bén của hắn hơi nhíu lại.

Lát sau, hắn phiền não gãi gãi mái tóc rối bù, vén chăn ngồi dậy, trên người còn nguyên bộ quần áo nhăn nhúm ngày hôm qua.

Người ưa sạch sẽ như Lục Tứ không thể chịu nổi bản thân lúc này, hắn lập tức đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi cà vạt và áo sơ mi ra, để lộ làn da màu tiểu mạch khỏe khoắn và những đường cong cơ bắp đẹp đẽ, nhìn không hề quá đà nhưng vẫn tràn ngập sức mạnh.

Đúng là kiểu người mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra thì có thịt.

Vừa cởϊ qυầи áo ra, Lục Tứ phát hiện trên tay mình có hai hàng dấu răng nho nhỏ chỉnh tề, nhìn không nông, vẫn còn hơi đau, hắn cau mày nghi ngờ.

Đau...

Cái đồ con lừa nào dám cắn hắn!

Sao hắn không nhớ?

Trong lúc lơ đãng hắn lại nhìn thấy vết thương ở khóe miệng, lại càng nghi ngờ hơn.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Hôm qua hắn đánh nhau với ai vậy?

Chó hoang nhỏ sao?

Hạ miệng ác thế không biết.

Mịa.

Có cần đi tiêm vắc xin phòng dại không?