Ai Đó Cứu Tui Với

Chương 36: Không đau chút nào

Cứ thế tôi lang thang đi theo đứa bé nọ trong vô định, mà cái bãi tha ma này dường như cũng không có hồi kết.

Tuy đứa bé không nói gì, nhưng ngoại hình nó giống Mộ Quang Dao như vậy, lại có Man Di cũng giống Mộ Quang Dao, tôi đoán khả năng cao nó có liên quan tới Man Di. Vì vậy tạm thời tôi gọi nó là Cổ Ma để dễ phân biệt.

Cổ Ma ăn nhiều như hạm, bao nhiêu xác chết phơi thây đều bị nó đánh chén, ấy vậy mà người chẳng mập lên được cân nào. Có điều tôi phát hiện sau khi uống máu tôi xong da dẻ thằng nhóc dường như tươi tắn hơn hẳn, chắc đây là sự khác biệt giữa người sống và người chết.

Có lẽ Cổ Ma cũng biết điều này, cho nên thi thoảng nó sẽ quấn lấy tôi để đòi máu. Tôi đoán thằng nhóc không đến nỗi ngốc, nó biết rằng tôi chết rồi thì không biết đến khi nào mới có người sống khác cho nó uống máu, vì vậy vô cùng cẩn thận chỉ hút vừa đủ không quá tham lam.

Nơi đây không có ngày và đêm, vì vậy tôi cũng chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Chỉ biết đến lần uống máu thứ mười tám thì Cổ Ma rốt cuộc cũng ra dáng một đứa trẻ bình thường rồi.

Thậm chí nó còn có thể giao tiếp được với tôi, tuy rằng đối thoại khá vô dụng.

"Nơi đây là nơi nào?"

"Không biết."

"Tại sao em ở đây?"

"Không biết."

"Làm sao để rời khỏi đây?"

"Không biết."

Hỏi gì cũng không biết, tôi sau khi thử nghiệm một hồi liền bỏ cuộc.

Đến lần uống máu thứ hai mươi sáu, nó rốt cuộc cũng biết đặt câu hỏi ngược lại.

"Hồ Huyên từ đâu tới?"

Tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng đồng thời tôi cũng hơi tội lỗi với Cổ Ma. Dù sao nó cũng là thứ mà hệ thống muốn tôi mang về.

Không biết lần này linh nghiệm thế nào, hệ thống lại đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: "Nó chính là tim hạch."

Tôi ngạc nhiên: "Ngươi biến đi đâu suốt thời gian qua vậy?"

"Ở bên trong lãnh địa, tim hạch làm chủ rất dễ nhận ra có sự khác thường, ta chỉ có thể nói nhanh với ngươi." Hệ thống gấp gáp đáp, "Gϊếŧ chết nó ngươi có thể rời khỏi đây, mà ta cũng sẽ nhận được tim hạch."

Tôi chưa kịp hỏi gì thêm, nó đã biến mất nhanh y như cách nó xuất hiện vậy.

"Huyên?" Cổ Ma dường như nhận ra tôi đang thất thần, bèn kéo ống tay áo.

Tôi hoàn hồn, nhìn nó: "Anh không sao. Ý em là trừ phi y chủ động mở lãnh địa, không ai có thể ra được đúng không?"

Cổ Ma ậm ừ: "Mở hay không mở là quyền của y, nhưng có rời đi hay không là do ta quyết định. Tất nhiên ta sẽ thả Huyên đi, nên Huyên không cần lo về việc đó."

Lo ư? Tôi tất nhiên có lo, nhưng không phải thứ mà Cổ Ma nghĩ tới.

Nắm lấy tay nó, tôi ngồi xuống để cả hai ngang tầm mắt nhau: "Nếu anh muốn... ở lại đây mãi mãi thì sao?"

Hai mắt Cổ Ma mở to, niềm vui không tài nào giấu được: "Thật ư?"

"Thật." Tôi gật đầu như đinh đóng cột.

"Nếu vậy ta sẽ biến lãnh địa này thành bộ dáng Huyên muốn. Như vậy dù không thể quay trở lại thế giới cũ Huyên cũng sẽ không buồn." Nó nghiền ngẫm đáp.

"Không cần đâu." Tôi buồn cười với suy nghĩ ngô nghê của nó, đáy lòng lại ấm áp vô cùng, "Nhưng mà hứa với anh một chuyện."

Cổ Ma gật đầu: "Huyên muốn gì ta cũng đồng ý."

"Hứa với anh..." Tôi hít thật sâu, "Không được phép để bất kỳ thứ gì bên trong lãnh địa rời đi, tốt nhất là gϊếŧ chết hết toàn bộ."

Nó nhìn tôi như hiểu như không: "Ta chưa bao giờ để thứ gì rời đi, cũng chưa từng để chúng sống, dĩ nhiên là trừ Huyên..."

Nghe mấy lời này, lòng tôi an tâm hẳn. Tôi lấy trong ống tay áo ra một bình thuốc nhỏ, bình thuốc mà tôi cứ nghĩ sẽ dùng tới sớm hơn cơ.

Hệ thống không thể tự do hoạt động. Nó giống như ký sinh trùng cần tìm một vật chủ, mà vật chủ ở đây chính là linh hồn của người khác. Ví dụ như linh hồn tên Mộ Quang Dao giả kia, hoặc linh hồn của tôi.

Tôi chậm rãi uống cạn bình thuốc, cảm nhận chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng mình, bỗng dưng tâm hồn sảng khoái nhẹ nhõm vô cùng.

Bên trong lãnh địa không có linh hồn người sống nào nữa, mà dù có thì Cổ Ma cũng sẽ không để chúng rời đi. Hệ thống không có linh hồn nào khác để bám trụ sẽ bị mắc kẹt ở nơi này vĩnh viễn cùng với tôi.

Trường hợp tốt nhất chính là Cổ Ma có thể ăn tươi nuốt sống luôn linh hồn tôi, như vậy mới đảm bảo tiêu trừ được mọi hậu hoạ.

Hệ thống cảm nhận được an nguy, không thèm che giấu nữa giận dữ gào thét: "Hồ Huyên! Dừng lại cho ta! Ngươi chết rồi sẽ bị tim hạch cắn nuốt linh hồn, đến đầu thai cũng không đầu thai được, cần phải quyết liệt như vậy chỉ để diệt trừ ta sao?!"

"Cần chứ." Tôi lạnh lùng đáp trả nó trong đầu, "Ngươi khiến ta sống không bằng chết, ngươi gián tiếp hại chồng ta, hại chết cả tam sư huynh của ta cùng vô số người vô tội liên luỵ vào, tội của ngươi có chết cũng chẳng đền hết. Hệ thống, ta muốn ngươi phải biến mất vĩnh viễn. Thứ như ngươi không nên xuất hiện tại thế giới này!"

Thú thật ban đầu tôi có hơi xiêu lòng với lời đề nghị của hệ thống, thậm chí cho tới khi bị Man Di ném vào đây tôi vẫn nghĩ tới việc lấy tim hạch cho nó. Nhưng một thời gian dài không bị nó quấy nhiễu, đầu óc tôi thanh tỉnh hẳn ra. Đặc biệt là sau khi nghe Cổ Ma giải thích cơ chế hoạt động của lãnh địa, tôi chợt nhận ra đây là cơ hội tuyệt hảo có một không hai để diệt trừ tận gốc loại ký sinh trùng bẩn thỉu như hệ thống.

Tôi sẽ chết, không sao cả tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.

Tôi không bao giờ tiến vào luân hồi nữa cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì cho cam, vì tôi có còn nhận thức đâu để mà sợ với chả đau khổ.

Tôi sẽ không thể gặp lại Mộ Quang Dao... Đây có lẽ là tiếc nuối duy nhất. Nhưng đã đến lúc tôi phải chấp nhận sự thật rằng Mộ Quang Dao đã chết, người mà tôi muốn gặp suy cho cùng chỉ là kiếp sau của y chứ không phải Mộ Quang Dao chân chính.

Hệ thống dùng lòng tham để dẫn dụ linh hồn ký khế ước với mình, tôi giúp nó cũng tương đương với đi lại vào vết xe cũ, không khác gì kẻ đoạt xá kia.

"Bé con, sau khi anh chết, anh muốn nhờ em một chuyện." Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, giọng nói của tôi trở nên nặng nhọc cực kỳ.

"Huyên, tay ngươi..." Sắc mặt Cổ Ma tái nhợt, "Tay ngươi lạnh quá."

Giống như những xác chết kia vậy.

"Đừng để linh hồn anh rời đi." Tôi dặn dò nó, "Nếu có thể, hãy ăn nó..."

Bảo một đứa trẻ ăn mình dường như có hơi tàn nhẫn quá? Nhưng linh hồn tôi chắc phải ngon hơn mấy cái xác chết xấu xí kia, hẳn không sao đâu.

"... Ăn sạch." Mí mắt tôi khép dần lại, hơi thở mỏng manh dần, "Phải diệt trừ tận gốc..."

Ngũ sư đệ không nói dối tôi. Chết... không đau chút nào.