Mùa đông năm ấy, có một tên ăn mày tên Hồ Huyên chợt xuất hiện bên ngoài thành Tây Lăng. Tứ chi hắn bị đánh gãy, lưỡi bị cắt, gương mặt bị chém tán loạn không ra hình người, mỗi lần di chuyển phải bò bằng bốn chân.
Giống như súc vật vậy.
Chiếc áo manh phủ quanh người chẳng giữ được nhiệt. Mỗi lần tuyết rơi toàn thân tôi lại tím tái vì lạnh. Có đôi lúc không chịu được, tôi bò tới chuồng ngựa, dùng cỏ khô đắp lên cho đỡ ấm. Chuồng ngựa có mái che, có thể ngăn được tuyết.
Nhưng thi thoảng giống như hôm nay chủ ngựa phát hiện sẽ đuổi đánh không cho tôi lại gần. Người tôi toàn mùi phân và nướ© đáı ngựa, ai đi ngang cũng nhăn mũi bước nhanh hơn.
Tôi nằm trong tuyết tự hỏi vì sao mình vẫn chưa chết. À đúng rồi, tôi muốn gặp lại Mộ Quang Dao.
Không đúng, là Lương Ân.
Rốt cuộc là Mộ Quang Dao hay Lương Ân?
Sắp đến Tết rồi, người người đều đang bận rộn về với gia đình. Có những người thương cảm tôi, khi đi ngang tự động bố thí chút bạc lẻ. Cũng có những người thấy tôi chướng mắt, doạ chó ra đuổi tôi đi.
Đám trẻ con hi hi ha ha chạy vui đùa phía sau, vừa đi vừa chỉ tay vào tôi hô to: "Thằng què! Thằng què! Mau bò cho ta xem, bò nhanh một chút sẽ cho ngươi bạc!"
Biết bọn chúng chỉ bắt chước lời người lớn, tôi cũng chẳng để tâm làm gì.
Chỉ là tôi lạnh quá.
Tôi nhớ Mộ Quang Dao... Không, bây giờ hắn đã là Lương Ân rồi.
Trong nhà ngoài ngõ, tin tức võ lâm minh chủ bị gϊếŧ đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao nhất. Nghe nói kẻ gϊếŧ gã ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hiện trường máu me bê bết đến độ những kẻ vào thu dọn tàn cuộc nhìn thôi cũng sợ tới phát ói.
Tôi vừa ăn bánh mì được người ta bố thí, nghe xong câu chuyện liền cảm thấy gã chết như vậy thật đáng đời. Lương Ân hẳn báo được thù rồi.
Lương Ân có đang tìm tôi không? Hắn có biết tôi ở đây không?
Lương Ân trông thấy tôi như thế này, liệu hắn có chán ghét tôi không? Tôi vừa xấu lại vừa hôi, còn là kẻ tàn tật phải đi xin ăn trên đường phố, đến con chó con mèo người ta nuôi còn sạch sẽ hơn tôi.
"Ngươi cố chấp như thế làm gì? Coi như Mộ Quang Dao của ngươi có quay trở lại, y cũng sẽ chẳng muốn một đạo lữ tàn phế dơ bẩn giống ngươi."
Lại nữa rồi, giọng nói kia lại thì thầm bên tai.
Tôi muốn ngủ một lát, có lẽ ngủ rồi sẽ không thấy lạnh, không tự hoang tưởng nữa.
"Huyên... Huyên..."
Tiếng gọi của ai đó lay tôi dậy. Tôi nặng nề nhấc mí mắt, lại phát hiện máu bầm che mờ cả rồi, chẳng thấy gì cả.
"A... a..." Muốn mở miệng nói lại phát hiện mình đã là người câm, thật vô dụng.
"Xin lỗi, ta đến trễ... Là ta hại ngươi." Tiếng nức nở kia quen thuộc vô cùng, "Huyên, ngươi tỉnh lại đi."
A, Lương Ân vẫn còn nhận ra tôi sao.
Thế thì hắn cũng tài thật. Lúc tôi bò qua vũng nước đọng lại trên đường, nhìn mãi vẫn không nhận ra kẻ đáng sợ kia là mình.
Tôi bỗng dưng hoảng hốt. Tôi không còn là Hồ công tử của Hồ phủ nữa, Lương Ân sẽ còn thích tôi sao?
"Mở mắt nhìn ta đi Huyên, ngươi thích ta cười mà đúng không?" Thế sao giọng hắn lại khó nghe còn hơn khóc vậy, "Bọn chúng chết cả rồi, những người tổn thương ngươi đều đã chết cả rồi."
Chất lỏng nào đó rơi lấm tấm trên mặt tôi. Tôi muốn bảo hắn đừng khóc, rằng tôi vẫn ổn thôi.
Thật sự không sao đâu mà.
Tôi không thể chết được. Chí ít thì chưa thể chết. Nếu tôi chết, Mộ Quang Dao... Mộ Quang Dao sẽ thế nào nhỉ? Hình như chẳng sao cả.
Lương Ân đã trả thù xong rồi, tôi sống hay chết cũng đâu quan trọng nữa. Có gì đó trong tôi thôi thúc rằng tôi vẫn chưa được chết, nhưng lý trí lại bảo tôi nên chết đi thì hơn.
Hồ Huyên.
Không ai muốn gặp lại ngươi.
Sư phụ, sư huynh đệ và cả Mộ Quang Dao, bọn họ không muốn gặp lại ngươi.
Ngươi không ghê tởm chính mình sao?
Phế vật vô dụng.
Lần thứ hai tôi mở mắt dậy, máu bầm đã tan hết, tôi rốt cuộc cũng nhìn rõ được gương mặt của Lương Ân.
Hắn trông xanh xao hốc hác thấy rõ, ngay cả râu cũng không thèm cạo, hai mắt đỏ ngầu chẳng khác gì ác quỷ. Thấy tôi tỉnh dậy, hắn chỉ nhìn chăm chăm không nói lời nào, bả vai run bần bật.
Tôi muốn an ủi nhưng chẳng thể nói được, muốn dùng tay ra hiệu nhưng gân cốt đã cắt rời, cuối cùng đành dùng mắt đáp trả.
Không phải lỗi của ngươi.
"Tất cả đều là lỗi của ta!" Lương Ân thống khổ ôm đầu.
Được rồi, tôi không nên nói gì nữa.
"Ta không nên tiếp cận ngươi, không nên đón lấy ngươi. Là ta kéo ngươi xuống hố bùn lầy này. Ta khiến ngươi thành ra như hiện tại." Hắn khóc, rồi lại nắm tay tôi, "Huyên, đừng tha thứ cho ta. Có như vậy ta mới cảm thấy mình còn đáng sống. Hận thù ta nhiều hơn nữa, ghét bỏ ta nhiều hơn nữa. Để ta trả giá cho tội lỗi của mình."
Nếu con gặp nguy hiểm, nhớ phải chạy thật nhanh, tự bảo vệ lấy chính mình.
Nhưng nếu con lựa chọn đứng lại và chiến đấu, hãy nhớ lý do mà con bắt đầu, lý do để con kiên trì đến hiện tại.
"Hồ Huyên, tại sao ngươi chưa bỏ cuộc?"
Bởi vì sau lưng ta có người.
Y là kiếm tu, bọn họ lúc nào cũng độc lai độc vãng, không ai muốn đứng ra bảo vệ y cả. Ta đi rồi, ai sẽ bảo vệ Mộ Quang Dao đây?
Vậy ai sẽ bảo vệ ngươi đây Hồ Huyên? Ai bảo vệ ngươi đây?
Lương Ân thử mang tôi đi tìm thầy thuốc, nhưng bọn họ đều lắc đầu thở dài, ngụ ý thương tích quá nặng, không thể cứu chữa được. Thậm chí có người còn đề nghị nên cho tôi an tử, nói không chừng mới là giải thoát.
Minh chủ võ lâm ra tay độc thật. Lương Ân có xắt gã ra thành nhiều mảnh hơn nữa cũng đáng.
"Ngươi có muốn ngắm bình minh không?" Lương Ân dịu dàng hỏi.
Tôi lắc đầu, ngắm bình minh phải dậy sớm, mệt chết đi được.
"Ta hái quả mơ trên rừng, ngươi có muốn nếm thử?" Hắn vẫn không biết chán mà hỏi, dẫu cho tôi chỉ có thể lắc hoặc gật đầu.
Tôi nghĩ một chốc, gật nhẹ cằm. Quả mơ chua chua ngọt ngọt, tôi cũng muốn ăn.
Nước mơ chảy xuống cằm, Lương Ân dùng ngón tay mình để chùi. Khi tôi nghĩ hắn sẽ dùng khăn tay lau, hắn lại đột nhiên đưa lên ngậm vào miệng, thở ra một hơi thoả mãn.
Sao trước kia tôi không biết Lương Ân là tên biếи ŧɦái như vậy nhỉ? Ăn nước bọt của tôi có gì vui?
Nếu hắn bắt tôi liếʍ nước bọt của mình, tôi nhất định dù bị câm cũng phải chửi hắn một trận.
Xem ra tẩu hoả nhập ma thật rồi.
Tháng ngày chậm rãi trôi, sức khoẻ tôi ngày một yếu. Tôi biết mình cách cái chết không còn xa, chỉ có Lương Ân vẫn đang tự lừa dối bản thân rằng không sao cả.
Đôi lúc tôi cảm thấy mình mới là người tỉnh táo, còn Lương Ân điên rồi.
"Huyên, nếu ngươi đi rồi, ngươi muốn ta ở lại hay đi theo?" Hắn vuốt ve tóc tôi, ánh mắt mềm mại nhu hoà như nước, lời nói ra lại lạnh tâm can.
Tôi đương nhiên muốn Lương Ân sống. Nếu hắn chết rồi, mọi khổ cực tôi chịu đựng lại hoá ra vô nghĩa à? Không những sống mà còn phải sống thật tốt.
Nhưng bây giờ bắt hắn sống, cũng chẳng khác gì hành hạ hắn cả.
Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nếu tôi chết rồi mà hắn vẫn còn sống, tôi sẽ hoá thành gió đi theo hắn. Như vậy dù ở ngã đường nào chúng tôi vẫn luôn đồng hành với nhau.
Còn giả như hắn không còn, tôi sẽ đứng chờ hắn trên cầu Nại Hà, dắt tay nhau đi xuống địa phủ vậy.