Ninh An phát hiện bản thân đang ở một nơi rất tối, dưới lưng cậu là chiếc giường cực kỳ mềm, sợi vải có khi chọc vào da cậu có hơi ngứa. Ninh An hoảng hốt, cậu cử động cơ thể, tiếng kim loại va chạm lách cách vang dội khắp căn phòng kín, da đầu Ninh An run lên, cậu sờ sờ cơ thể mình, phát hiện bản thân hoá ra tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, sờ đến cổ chân Ninh An hoàn toàn chết lặng.
Nơi cổ chân bọc một cái vòng bằng da ôm khít, cái vòng ấy nối với một cái dây xích mảnh dẹt cỡ ngón út, Ninh An giật giật cổ chân, sợi dây xích nối thẳng chân giường vẫn lách cách như cũ.
Này là sao? Ninh An mò mẫm sợi dây xích, trong đầu cố liên lạc với hệ thống.
Cánh cửa két một tiếng nhỏ được mở ra, bóng lưng người đi vào vừa quen thuộc vừa xa lạ, bóng lưng ấy mở đèn. Ánh đèn sáng trưng gọi xuống căn phòng làm mọi thứ lộ ra trước mắt, Ninh An chưa kịp thích nghi, cậu giơ tay che đi đôi mắt, trên đầu truyền đến âm thanh từ tính vốn có của Chu Lệ.
"Muốn rời đi?"
"Hả?" Ninh An ngẩn đầu nhìn hắn.
Gương mặt Chu Lệ âm u như nỗi bão, con mắt thâm thúy quan sát Ninh An, hắn đứng dưới ánh sáng cái bóng thật dài che khuất phân nửa con người cậu, một tay hắn cầm theo cái hộp thiết, một tay khắc đúc vào túi quần.
Chu Lệ nói: "Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, em đi không được"
"Gì?" Ninh An nhíu mày, cậu muốn đứng lên nhưng vừa vịnh được chiếc giường thì ngồi phịch xuống, đôi chân cậu không còn sức, khớp xương vô lực như lời Chu Lệ nói cậu hoàn toàn đi không được.
Lúc nãy cậu mới đi xuống giường luôn ắ?
"Chu Lệ...tại sao? Tại sao? Chân...chân..." Cậu kinh hãi nói.
"Chân em đi không được" Chu Lệ nhàn nhạt trả lời, hắn đặt hộp thiết lên đầu giường ôm Ninh An từ dưới sàn lên, sàn được lót thảm lông trắng, căn phòng ngoài chiếc giường siêu rộng chỉ có bộ salon gần tường.
Trên tường gắn đầy tranh, trên bệ cửa sổ đặc lọ hoa hồng màu xanh đang nở rộ.
Ninh An ôm cổ hắn: "Chu Lệ? Chu Lệ?..."
"Anh ở đây" Hắn đáp, đặc một nụ hôn lạnh lẽo lên chóp mũi Ninh An.
Ninh An nằm trong vòng tay hắn không ngừng giãy dụa kêu gào: "Chu Lệ buông ra, buông ra!!!!"
Chu Lệ mất kiên nhẫn thả cậu xuống giường, hắn lạnh nhạt xoa xoa dấu vết đỏ ửng sau gáy: "Gào cái gì, xem xem anh mang gì đến cho em"
Hắn cầm chiếc hộp kia mở nắp ra, hương dược liệu nồng nặc bay khắp căn phòng. Ninh An ngửi được mùi đặc trưng của thược dược, Chu Lệ ngồi xổm xuống cầm lấy bàn chân cậu, dược liệu màu trắng ngà được hắn cẩn thận thoa lên từng kẽ ngón chân.
Ninh An vô lực lắc đầu, cơ thể tràn đầy dấu vết hoan ái cho cậu biết việc gì đã xảy ra.
Chu Lệ nâng lên mí mắt, yêu thích hôn lên ngón chân hồng hồng, âm thanh từ tính gợϊ ȶìиᏂ vang lên: "Tôi thích tơ lụa, tôi muốn em trở thành tơ lụa của tôi"
Rút đi cốt khí, mềm mại không xương, mặc tôi uốn nắn.
Ninh An hoảng hốt, liều mạng lắc lư cơ thể: "Không! Không, không... Buông ra, buông ra, buông ra, buông ra!!!!"
...
Ninh An giựt mình tỉnh dậy.
Moá. Cậu mơ à?
"Ký chủ tỉnh rồi, bây giờ là nửa đêm, ký chủ có muốn ngủ nữa hay không?"
"Không"
Ninh An lau mồ hôi lạnh trên trán, Chu Lệ mở cửa phòng đi vào, Ninh An vừa nhìn thấy cái bóng của Chu Lệ da đầu cậu không tự chủ mà run lên.
"Sao thế?" Chu Lệ hỏi.
Ninh An lắc đầu uể oải nói: "Chú, con bị sao thế?"
Chu Lệ kéo ghế ngồi xuống đáp: "Bác sĩ bảo con suy nhược, sắp bước vào đông nên để ý một chút là được"
Ninh An gật đầu, sắc mặt cậu trắng bệch thở hỗn hển, cậu nhìn Chu Lệ bao nhiêu can đảm soát giá trị hận thù đều mất sạch, Ninh An ho vài tiếng, Chu Lệ đem ly nước ấm đưa đến trước mặt cậu hạ giọng: "Uống đi"
"Vâng"
Ninh An nhận lấy ly nước uống vài ngụm, cậu nhìn Chu Lệ nghiêm túc nói: "Chu tiên sinh nếu chú phát hiện người mình yêu phản bội mình chú sẽ xử lý như thế nào?"
Xử lý? Chu Lệ nghe được câu hỏi kỳ lạ kia nhíu mi: "Tại sao lại hỏi câu này?"
Ninh An vội vàn bổ sung: "Trương Kiệt bị cắm sừng"
"Trương Kiệt bị cắm sừng?" Chu Lệ lặp lại câu nói của cậu.
Ninh An gật đầu: "Đúng đúng đúng Trương Kiệt bị cắm sừng"
Chu Lệ mỉm cười, hàm răng trắng tinh lộ ra, hắn thong dong đứng lên sờ đỉnh đầu Ninh An: "Vậy là do Trương Kiệt chưa tốt"
Ninh An rụt đầu, ngước mặt nhìn hắn, cặp mắt đào hoa mở to: "Vậy còn chú?"
Chu Lệ nhướng mài: "Nếu phản bội tôi..."
Ngón tay Chu Lệ trượt xuống xoa xoa gáy của Ninh An, hắn chậm rãi mở miệng: "Vậy là do tôi chưa tốt..."
Ninh An thở ra một hơi, hệ thống cười lạnh đem tiếng lòng của Chu Lệ phát ra: "Tôi sẽ cho người đó thấy tôi tốt đến mức nào"
Ninh An: X cả nhà ngươi.
"Nghỉ sớm đi, sáng mai đến trường" Chu Lệ nói một câu lững thững rồi bỏ đi.
"Chu tiên sinh!" Ninh An gọi một tiếng.
"Hử?" Chu Lệ xoay người, một tay cầm chốt cửa.
Ninh An cười khẽ: "Chu tiên sinh chúc chú ngủ ngon"
"Ngủ ngon" Chu Lệ đáp.
Cánh cửa lần này đóng lại, tiếng bước chân ngoài hành lang của Chu Lệ tách biệt với căn phòng Ninh An.
"Giá trị yêu thương 35"
Ninh An nở nụ cười, tiếp tục cuộn chăn vào người ngủ tiếp.
***
Ở trường bận rộn hẳng ra.
Bước vào kỳ thi cuối cấp, không khí trong trường vừa hối hả lại lặng lẽ.
Nơi nơi đều thấy học sinh ôm giáo trình ngồi học bài, Ninh An hoà theo dòng chảy, ra sức phấn đấu cho kỳ thi cuối cùng của mình.
Rốt cuộc đã ba tháng trôi qua. Còn một tháng nữa chuẩn bị cuốn gói ra khỏi nhà.
Gió lạnh thổi đến từng cơn, dù đã giữa trưa nhưng bầu trời không có tí nắng, xe cộ trên đường cũng thưa thớt dần, Ninh An đứng trước cổng trường cùng Trương Kiệt trong tay cậu ôm sắp đề giày. Chiếc xe đen bóng chậm rãi dừng lại trước mặt hai người, cửa chắn gió hạ xuống một tí, lát sau người trên xe đi xuống, đó là một người con trai khoảng mười tám mười chín tuổi, nước da trắng đến tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng, chóp mũi ửng hồng, người đó mặc quần áo học viện cảnh sát bước chân vững vàng dừng trước mặt Ninh An.
Anh ta cao hơn cậu một cái đầu, Ninh An khó hiểu nhìn anh, cặp mắt cậu bị hút vào đôi ngươi như dịu thạch của đối phương.
"Cậu là Ninh An" Người đối diện hỏi.
Ninh An gật đầu: "Anh là...?"
"Tôi tên Chu Phỉ Thạch" nói rồi còn âm thầm quan sát biểu cảm trên gương mặt Ninh An.
Ninh An cười khẽ, ôm quyền nói: "Chúng ta tìm chỗ khác rồi nói, A Kiệt cậu trở về trước đi"
Trương Kiệt gật đầu, đánh giá Chu Phỉ Thạch một vòng rồi rời đi: "Tớ đi đây, tạm biệt An An"
Ninh An mỉm cười với y, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt"
"Anh có việc muốn nói thì đi thôi" Ninh An nói với Chu Phỉ Thạch.
"Không ngại chứ?" Chu Phỉ Thạch chỉ chiếc xe của mình.
Ninh An cười khẽ: "Không ngại"
"Giá trị yêu thương 10"
Ninh An: "..." Thật... thật hào phóng.
Trương Kiệt lặng lẽ đứng một góc quan sát, khi Ninh An leo lên xe rời đi cùng Chu Phỉ Thạch, Trương Kiệt nhịn không được gọi cho Chu Lệ, y thật sự sợ Ninh An xảy ra việc bất trắc, cái người Chu Phỉ Thạch kia nhìn âm trầm khó đoán, lỡ làm hại đến Ninh An thì sao?
Trên xe.
Ninh An siết chặt cổ áo len màu vàng của mình. Cổ áo chữ v, lộ một đoạn xương vai xanh tinh tế.
Chu Phỉ Thạch đưa mắt nhìn, anh âm thầm điều chỉnh điều hòa, nhiệt độ trong xe nóng lên khiến Ninh An âm thầm thở ra.
"Cậu, cậu biết mọi thứ đúng chứ?" Chu Phỉ Thạch nói.
Ninh An nghiên đầu nhìn hắn, Chu Phỉ Thạch tập trung lái xe, sườn mặt kia tương tự Chu Lệ đến ba phần, gật gật đầu một cái, khẩn trương siết chặt tập đề: "Ừ, tôi biết hết"
Chu Phỉ Thạch im lặng. Ninh An tiếp tục nói: "Anh là Chu Phỉ Thạch, là huyết mạch của Chu gia, tôi không phải nhưng lại sống dưới thân phận của anh... thật xin lỗi, xin lỗi anh Chu Phỉ Thạch"
Chu Phỉ Thạch cười cười: "Tôi đã gặp chú út" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
"Ừ" Ninh An đáp.
"Cậu muốn biết cái gì tôi nói cho cậu biết!"
Ninh An mím môi, cậu chậm chạp hít thở: "Cha, mẹ...Cha mẹ ruột của tôi, họ thế nào rồi?"
Chu Phỉ Thạch quay đầu, xe phanh gấp, anh nhìn Ninh An, nhìn đôi mắt trong veo mang vài tia chờ đợi kia cảm thấy xót xa cho cậu, Chu Phỉ Thạch không biết lựa lời nói nên cứ chần chừ mãi, anh nghĩ nếu mình nói ra sự thật Ninh An có còn trụ vững hay không, ngay cả Chu Lệ, hắn biết tất cả mọi thứ vẫn luôn giấu diếm người con trai trước mắt, việc đó đủ thấy Chu Lệ quan tâm đến Ninh An đến mức nào. Hắn từng nói với Chu Phỉ Thạch, trên đời này Ninh An không còn người thân, cậu xem Chu Lệ và ông bà ngoại Ninh là người thân duy nhất, nếu nói ra Ninh An không còn gì cả, cậu sẽ tổn thương, sẽ tự ti, sẽ cô độc một mình trên cõi đời rộng lớn. Chu Lệ cho Ninh An tình thương, mặc kệ sự ỷ lại của Ninh An vào hắn, Chu Phỉ Thạch buồn muốn chết, Ninh An thật sự đáng thương hơn mình rất nhiều.
Ninh An thở dài: "Anh nói sự thật là được"
"Được" Chu Phỉ Thạch gật đầu kể hết tất cả.
...
Ninh An lửng thửng về nhà, Chu Phỉ Thạch muốn đưa cậu đến nơi nhưng cậu đã từ chối.
Một người một hệ thống trò chuyện với nhau, hệ thống không ngừng an ủi Ninh An, chỉ trách nó vụng về nó càng an ủi Ninh An rơi nước mắt càng nhiều.
Tim cậu đau như cắt.
"Thống ca, cha mẹ tôi mất rồi"
Hệ thống chậm rãi gật đầu: "Ký chủ đừng buồn, xin chia buồn cùng cậu"
Ninh An che đôi mắt đỏ chót, ngẩn đầu nhìn bầu trời không chút ánh nắng, vài cành lá lẻ loi gồng mình đứng trong tiết trời lạnh giá, chú chim nhỏ xíu đậu trên hòm thư bên đường ngó nghiêng đôi mắt như hạt đậu nhìn vào Ninh An.
"Đó là cha mẹ ruột của tôi, họ sinh ra tôi, dù không nuôi dưỡng nhưng tôi vẫn không chấp nhận được việc này. Nếu không có sự nhầm lẫn xảy ra, cha mẹ tôi cũng sẽ làm thế đúng không? Cha đi bán thận, người mẹ vì nuôi con nên nhận việc ở xưởng hoá chất..."
"Chu Lệ biết hết rồi, dù trước kia tôi đã chuẩn bị tâm lý nhưng không tránh khỏi sợ hãi, hắn biết hết nhưng vẫn không nói một lời, hắn vẫn để tôi sống cùng hắn giữ mối quan hệ chú cháu..."
"... Tôi không biết gì cả, tôi không biết Chu Phỉ Thạch đã quay về Chu trạch, không biết Chu Lệ âm thầm sắp xếp hoàn mỹ mọi thứ khi nào..."
"Ký chủ, chính cậu là người đưa ra dấu hiệu cho Chu Lệ, cậu nghĩ xem tại sao Chu Lệ không vạch trần sự thật, có lẽ hắn sợ cậu không gượng dậy nổi, cú sốc này quá lớn đối với một thiếu niên chưa đủ mười tám tuổi, nếu thật sự vạch trần cậu sẽ không còn người thân trên đời nữa, người họ Chu là dạng người gì cậu cũng biết, ngay cả Chu Lệ cũng rời khỏi Chu trạch sống riêng, vụ tranh chấp của đám xã hội đen năm xưa cậu nghĩ là vô tình à, xã hội đen có mắt chọn ghê, chọn trúng vợ chồng gia chủ họ Chu mà nổ súng..."
Ninh An nức nở mấy tiếng. Cậu biết tại sao Chu Lệ cho Chu Phỉ Thạch trở về Chu trạch rồi.
Chiếc xe màu bạc lấy tốc độ rùa bò di chuyển phía sau lưng Ninh An. Hệ thống cũng không nỡ nhắc nhở ký chủ của mình, thần trí Ninh An hiện tại hỗn loạn hệ thống không còn hoạt động ổn định nữa, nó giơ tay có dạng như cái cáp sạc vuốt vuốt tinh thần của Ninh An.
Cậu dừng chân, xoay người nhìn chiếc xe màu bạc phía sau. Tay nắm vô lăng của Chu Lệ run lên, hắn đi xuống, đôi chân dài nện từng bước thật nhanh về phía Ninh An.
Hai người đối mặt, nước mắt Ninh An như mất khống chế, không biết nguồn nước từ đâu cứ chả lã rớt xuống. Trong lòng Ninh An nặng như đeo chì, cặp mắt đào hoa đỏ ngầu chỉ còn lại sự trống rỗng cùng nổi sự thống khổ thấu xương.
"Chu...Chu Lệ...oa~..."
Chu Lệ mím môi, ôm lấy cơ thể đơn bạc của cậu vào lòng, hắn vỗ nhẹ sống lưng như an ủi, mặc kệ dòng nước mắt mặn chát thấm vào vải vóc thấm vào tim gan hắn.
"Xin lỗi" Chu Lệ nói.
Thật lâu Ninh An mới dùng cặp mắt đỏ hoe kia dòm hắn.
"Xin lỗi, là tại tôi, đừng khóc"
Ninh An lắc đầu, chất giọng khàn đặc vang lên: "Con biết lâu rồi, nhưng con quên mất, con nghĩ phải nói cho chú biết, nhưng con không biết nói thế nào, trong hộc tủ của con có giấy xét nghiệm ADN và bùa bình an mẹ ruột con để lại. Trong đó viết hai chữ Hà An, có thể là tên bà ấy dự định đặc cho con, còn giấy xét nghiệm là con trộm tóc của chú lén lút đến bệnh viện thử"
Chu Lệ bình tĩnh gật đầu, dùng ngón tay xoa xoa phía sau Ninh An.
"Con sợ, Chu tiên sinh, con thật sự sợ...hôm nay con đã gặp Chu Phỉ Thạch, ngày hôm nay thật sự... thật sự đến rồi, Chu Lệ chúng ta không có quan hệ huyết thống, chúng ta không liên quan đến nhau"
Ninh An nói rồi bình tĩnh quan sát sắc mặt Chu Lệ, hắn vẫn đứng đó ngón tay nhẹ nhàng niết làn da sau gáy Ninh An, hắn thở dài giọng nói từ tính cất lên: "Ninh An về thôi"
Vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi hiện lên mặt Ninh An, cậu kéo ống tay áo hắn nói: "Về, về..."
"Về nhà" Chu Lệ bổ sung.
"Ninh An" Chu Lệ gọi khẽ.
"Vâng?"
"Lúc đó con từng nói chú sẽ phải hối hận. Chú biết con muốn nói đến việc gì rồi"
Chu Lệ kéo tay cậu về phía chiếc xe, Ninh An cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay hắn, tim Ninh An đập mãnh liệt, biết hết rồi, Chu Lệ biết hết rồi... Lúc ấy Ninh An định nói "Chu tiên sinh nếu chú không phải chú ruột của con, chú sẽ cho con thích chú chứ?"
Chu Lệ vào thời điểm đó đã mạnh mẽ cắt đứt lời nói của cậu. Hắn nói: "Sẽ không"
Chu Lệ cười cười, nhét cậu vào ghế lái, hắn cũng chui vào trong xe thắt dây an toàn cho Ninh An, ánh mắt Chu Lệ nhìn vào cặp mắt của cậu, chân thành nói: "Chú không hối hận, tại sao phải hối hận khi con không phải cháu ruột của chú"
"Chín chú đã cắt đứt lời con..."
Chu Lệ niết đôi môi nhạt màu của Ninh An, hắn nói: "Như thế tôi có thể theo đuổi em, Ninh An, tôi nghĩ bản thân đã thích em rồi"
Bùm.
Pháo hoa rực rỡ bắn tung tóe trong đầu Ninh An, Chu Lệ cúi đầu hôn xuống: "Ninh An, em thích tôi đúng không?"
"Chú biết?"
Chu Lệ gật đầu.
"Từ lúc nào?"
"Khi ở thư phòng"
"Nếu giờ con không còn thích chú nữa thì sao? Chu tiên sinh!"
"Không được" Chu Lệ lạnh nhạt nói.
"Tại sao không được, tại sao không được?"
Chu Lệ vuốt chóp mũi Ninh An nhẹ nhàng nói: "Vì bây giờ tôi thích em, em không được phép không thích tôi"
"Giá trị yêu thương 40"
Ninh An rũ mắt, chỉ mới 40 mà mãnh liệt đến thế này ắ!
"Nói, em thích tôi không?"
Ninh An cạn lời, cậu nhìn Chu Lệ thật lâu, Chu Lệ bị cặp mắt ấy nhìn có chút run rẩy nhịn không được cúi đầu hôn xuống khóe mắt Ninh An.
"Thích, thích chết đi được"
"Giá trị yêu thương 45"
____
Thời tới rồi mọi người ạ, mị sẽ đổi xưng hô anh-em và nấu canh thịt cho mọi người húp!!!
Bung lụa, bung lụa nào!!!