Ánh đèn màu xanh gắn trên tường chiếu xuống hành lang vắng lặng. Bàn chân nhỏ xinh trắng mịn dẫm lên sàn nhà lót đá hoa cương đen bước nhỏ từng bước về phía cầu thang.
Ninh An mò mẫm tay vịnh, hướng về phòng của mình đi đến.
Ninh An thở dốc, giá trị thù hận trong buổi họp lớp quá nhiều, nhiều đến nổi cậu sảng muốn chết, hết người xoa đầu, hết người xoa mặt... cả người cậu sắp mềm thành một vũng nước, còn bị đám Trương Kiệt kéo uống vài ly.
Ninh An đứng trước cửa phòng, nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ màu nâu. Cả người một trận ớn lạnh, tim đập nhanh đến muốn nổ tung l*иg ngực. Cái bóng đen dài nhọn in nghiêng trên cánh cửa vẫn im lìm không nhúc nhích tựa như mọc thêm cặp mắt đỏ lựu chống lại ánh mắt Ninh An.
Ninh An xoay người ra sau.
Đệch.
Cậu đứng tim, nhìn vật thể đen thùi lùi nhuộm lên màu xanh của ánh đèn trên tường.
"Aaaa...a, a, a!!!!!"
"Câm mồm!" bóng đen Chu Lệ lên tiếng.
"Đi đâu về?" bóng đen hỏi thêm.
Ninh An hai chân run run, lắp bắp nói: "Con...con..."
Chu Lệ giơ tay mở đèn, ánh đèn thủy tinh trắng ngà lập tức chiếu sáng hành lang nhỏ hẹp. Ninh An dựa vào cánh cửa từ từ tuột xuống sàn, cậu nhìn thấy Chu Lệ mặc quần áo in hình gà con màu vàng nhạt đứng như tượng đá, một tay đúc vào túi quần, một tay cầm điện thoại di động.
Ha.
Chu Lệ nhíu mài, gương mặt trắng bệch dưới ánh đèn đổ xuống một tầng bóng tối, hắn nhìn đồng hồ trong màn hình điện thoại lạnh nhạt nói: "Đi đâu về, say xỉn như vậy còn ra thể thống gì?"
Lão già khó ưa. Ninh An ngẩn đầu nhìn hắn cười ngu, trong con ngươi ngập tràn nước mắt, cậu gọi nhỏ: "Chu tiên sinh"
Chu Lệ: "?" Tôi đâu hỏi cái này. Đầu chân mài hắn nhíu chặt như muốn dính vào nhau.
"Giá trị hận thù 15"
Gì? Ninh An nghiêng đầu sang một bên chỉ là không trả lời câu hỏi thôi mà, có cần ghét An An đến vậy không? An An dễ thương muốn chết!!!
Ninh An tủi thân nhìn hắn: "Chu tiên sinh, con đi họp lớp"
Chu Lệ dựa lưng vào tường không kiên nhẫn cười lạnh: "Họp lớp mà say xỉn cỡ này à? Chưa đủ tuổi giáo viên cho con uống rượu ở trường?"
Ninh An rũ mi, cậu bị Trương Kiệt kéo vào KTV nha.
Chu Lệ siết chặt điện thoại, lạnh nhạt mở miệng: "Con uống không biết kiểm soát à? Biết bản thân không uống được rượu liền mặc kệ người khác muốn chuốt con bao nhiêu cũng được?"
"Con..."
Ờ. Say xỉn thế đó nhưng vì soát độ yêu thương nên Ninh An nhịn, cậu rũ vai, thiếu niên giữa màn đêm nặng nề, lạnh lẽo, mặc áo sơ mi màu đỏ mỏng manh ngồi tựa vào cánh cửa, vừa cô đơn vừa nhỏ bé, gương mặt xinh đẹp tràn ngập ủy khuất, cặp mắt đào hoa trong veo đầy nước mắt xoáy sâu vào trái tim của Chu Lệ, môi thiếu niên mím chặt, ngăn cản tiếng nức nở trong cổ họng khi bị trách cứ. Chu Lệ cảm thấy hắn muốn điên rồi. Đầu hắn cực kỳ đau.
Lương tâm bị vứt bỏ bao nhiêu năm của Chu Lệ bỗng dưng trỗi dậy, hắn chột dạ vì lời nói lạnh nhạt lúc nãy. Hắn tắc điện thoại, thở dài đi đến kéo Ninh An từ dưới đất lên.
Trúng chiêu. Hệ thống vui vẻ thả ra số liệu yêu thương màu đỏ.
Ninh An dựa vào cơ thể của Chu Lệ, từng tế bào trên cơ thể run lên, giá trị thù hận đáng ghét, cơ thể cậu mềm nhũng luôn rồi.
Ninh An cúi đầu, che giấu gò má phớt hồng đáng yêu của mình. Tinh thần cậu lăng tăng như dòng chảy nhấp nhô mát lạnh ngày hè.
"Chú ơi, con xin lỗi..." Ninh An mếu máo, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hình gà con của hắn, Chu Lệ ánh mắt sa sầm nhìn chằm chằm vệt đỏ mới chồng lên vệt đỏ cũ, cặp mắt sâu thẳm không che hề che giấu sự ghen ghét. Hắn nhìn chằm chằm như muốn nhìn thủng lớp da nơi đó, bàn tay đang đỡ trọng lượng cơ thể Ninh An điên cuồng chạm vào làn da nơi đó niết mạnh, chà sát lên, kéo theo một mảng đỏ rực. Cái vệt đó chói mắt kia hoàn toàn bị giấu vết hắn tạo ra đè mất. Chu Lệ hài lòng nhu nhu làn da Ninh An.
Ninh An: "?"
Kẻ này bị bệnh da khống đúng không?
Chu Lệ càng niết mạnh tay, Ninh An càng thở dốc trong lòng, cả người không thèm chống đỡ dựa vào người hắn, xương cốt mềm mại như lụa. Ánh mắt Chu Lệ loé lên, hắn thoát khỏi sự thất thần vội vã mở cửa, khập khiễng đỡ Ninh An vào phòng: "Đi ngủ"
Ninh An cào cổ hắn, móng tay xẹt ngang làn da để lại vài vệt máu. Chu Lệ tàn nhẫn ném cậu lên giường, Ninh An lăn một vòng cong người ôm chặt lấy gối, quần áo trên người cậu lộn xộn hết lên, Chu Lệ đứng trong bóng đêm mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn người cuộn tròn trên giường.
Chu Lệ mím môi đem bàn tay che mắt, lát sau hắn như mất khống chế giương lên nụ cười lộ hàm răng trắng. Hệ thống điên đảo lắc số liệu, lắc thế nào cũng không liên lạc được với Ninh An. Thần trí Ninh An bị cồn ảnh hưởng sẽ không kết nối được với hệ thống, hệ thống sắp khóc tới nơi lãi nhãi một hồi vẫn không được đáp lại, nó buồn rừi rựi lui vào một góc trong não bộ Ninh An xử lý tệp tin rắc.
"Fuck mày Tống Vụ..." Ninh An trợn tròn mắt, giơ ngón giữa với Chu Lệ, vẻ mặt cậu cực chán ghét đối phương sau đó âm thầm cuộn chăn ngủ tiếp.
Nụ cười trên môi Chu Lệ biến mất, hắn trầm ngâm nhìn Ninh An.
"...Đcm, lão tử thao chết mày..."
Lại một câu khác đánh thẳng vào thế giới quan của Chu Lệ. Hắn xoa hai bên thái dương, hắn cảm thấy bản thân không nên ở lại nơi này, hắn sợ bản thân bóp chết thằng nhóc say xỉn nào đó. Chu Lệ là người có học thức uyên bác lại là người làm nghệ thuật, hắn dùng muôn vàn từ ngữ nền nã ca dệt lên bản nhạc của mình, vài từ không đứng đắng rất ít nói đến giới hạn của hắn nhiều nhất là nói mấy câu "không có liêm sỉ" hoặc "không đàng hoàng" là cùng.
Chu Lệ xoay người rời đi, vừa đi vài bước bên trong liền truyền ra vài tiếng nỉ non...
Bước chân hắn khựng lại, giọng nói kia rót vào vành tai hắn như ma âm mang đầy mị lực. Giọng nói ấy êm dịu, e dè, cẩn trọng lại khẩn cầu, biến thành tiết tấu tuyệt vời nhẹ nhàng như đệm thịt mèo con cào vào lòng hắn.
Ninh An gọi tên hắn, cách gọi nhu tình mật ý này không khiến hắn phản cảm?
Chu Lệ cảm thấy có thêm đứa cháu cũng rất tốt, xoá đi chút tịch mịch trong cuộc đời hắn, làm hắn có thêm nhiều sự kiên nhẫn chẳng hạn! Chu Lệ nhẹ nhàng rời khỏi phòng khép cửa lại, trên môi nở nụ cười nho nhỏ.
Ninh An chẹp miệng.
"Chu Lệ~"
"Chu Lệ, ngoan, gia yêu chết cưng~"
"Ngoan...ngoan đừng khóc~"
Sáng sớm, căn nhà vốn im lặng nơi nơi tràn ngập tiếng kêu gào của Ninh An.
Khi Chu Lệ đẩy cửa bưng thuốc đi vào chỉ thấy Ninh An ôm bồn cầu ra sức nôn.
Vừa nôn vừa thề thốt không bao giờ uống rượu nữa.
Chu Lệ đặt chén thuốc lên bàn thủy tinh cạnh giường, chân đạp thảm lông đi đến. Hắn dựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, ánh mắt chế nhạo nhìn bờ vai gầy đang run run của cháu trai nhà mình.
"Xem như bài học cho con, uống không được còn ham muốn"
Giọng nói nhu hòa của Chu Lệ vọng từ phía sau truyền đến, Ninh An ngạc nhiên quay đầu, cậu vội vàng đỡ tường đứng lên. Chu Lệ nhìn thấy cậu lúng túng, cặp mắt đào hoa đỏ ửng chèn vào vài tia xấu hổ. Chu Lệ mỉm cười nói: "Tắm rửa sạch sẽ, uống hết thuốc rồi ăn cháo"
Hắn nói rồi liền bỏ đi, Ninh An ngờ vực nhìn bóng lưng hắn. Chết mịa rồi, mất mặt muốn chết.
Hệ thống lắc lư số liệu màu xanh lá cây của mình nói: "Ký chủ, lần sau đừng uống nhiều đến thế khi đầu óc cậu bị cồn ảnh hưởng tôi không thể giao tiếp với cậu được!"
Ninh An sờ cái cằm bóng loáng của mình, cậu pha nước nóng vào bồn tắm đáp: "Biết rồi, tôi sẽ chú ý"
"Tiến độ của chúng ta đến đâu rồi"
Nghe cậu nói như thế, hệ thống bỗng vui vẻ, số liệu nhảy lên hai dòng đen và đỏ chói mù cẩu độc thân.
"Giá trị yêu thương 20"
"Giá trị thù hận 15"
Ninh An suy nghĩ một hồi vừa lòng gật gù: "Cũng tàm tạm"
Hệ thống không kêu một tiếng, nó âm thầm nhếch môi khó hiểu.
Hừ. Ký chủ.
Ninh An nghe theo lời Chu Lệ, tắm rửa sạch sẽ rồi uống thuốc, sau đó xuống nhà bếp và uống cháo. Nhưng chất lỏng đen sì sì trong cái chén đặc trên bàn này là gì?
Ninh An nhìn chén thuốc, nhìn thấy gương mặt cười nhạo của Chu Lệ phản chiếu trong đó, dạ dày lại một trận cồn cào quặng đau, chén thuốc mới cầm lên thì *choang* một cái đập thẳng xuống bàn, mảnh vỡ văng tứ tung, Ninh An khụy xuống đầu gối bị rạch một vết sâu hoắm.
"Thân thể này thật yếu ớt" cậu vừa đau vừa xót cho đầu gối của mình, thảm lông màu trắng nhuộm lấy màu đen của thuốc lẫn màu đỏ của máu, mùi tanh tưởi hoà với vị thuốc Đông y làm dạ dày kháng nghị mãnh liệt, đầu óc cậu mù mờ. Ngoài ngồi xuống thở hắc hoàn toàn không làm được gì.
Hệ thống thận trọng nói: "Ký chủ, cơ thể này yếu ớt từ nhỏ, gia đình cậu nghèo khổ nên mẹ cậu mang thai rất vất vả lại thiếu dinh dưỡng trầm trọng, nếu y tá không để nhầm bảng tên phụ huynh của Chu Phỉ Thạch, thì dựa vào kinh tế gia đình cậu hoàn toàn không thể chạy chữa nổi bệnh tình cho cậu"
Ninh An cười khẽ, nước mắt chảy tí tách hòa vào dòng máu đỏ rực dưới trên thảm nhung, cặp mắt cậu mở to nhìn chằm chằm ngăn tủ phía dưới.
Xuýt chút nữa đã quên!
Quên mất nơi đó có giấy xét nghiệm ADN, có cả bùa hộ mệnh mẹ ruột của để lại.
"Ninh An, xảy ra chuyện gì?" Giọng nói Chu Lệ phía sau vang đến, tiếng bước chân dẫm lên thảm lông nặng nề hơn bao giờ hết, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, khi thiếu niên kia quay đầu nhìn hắn, gương mặt tràn đầy nước mắt cùng nổi khϊếp sợ chặt kính trong cặp mắt cậu.
Da đầu Chu Lệ run lên.
"Chu tiên sinh..." Ninh An nức nở kêu.
"Đi lấy hộp sơ cứu" Chu Lệ nói với quản gia Vương, ông nhanh chóng chạy sang phòng hắn ôm hộp sơ cứu đến. Ánh mắt Chu Lệ tối sầm, Ninh An biết hắn đang tức giận, tức giận nhưng không nỡ mắng cậu. Ninh An rũ mắt, Chu Lệ đi đến hắn khom lưng ôm cậu từ dưới đất lên, lại nhìn vết cắt nơi đầu gối không ngừng trào máu của Ninh An hắn vội vàng dùng ống tay áo mình thấm bớt.
Chu Lệ đặc cậu trên giường, tiếp nhận hộp sơ cứu đem bông gòn thấm chút nước sát trùng màu đỏ đậm nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương.
Ninh An hít hà mấy hơi, vì Chu Lệ ngồi xổm nên nước mắt Ninh An rơi chả lã lêи đỉиɦ đầu Chu Lệ.
Chu Lệ ngước đầu nhìn cậu, Ninh An đang cúi đầu khom lưng, hai cặp mắt nhìn xoáy vào nhau, giọt nước mắt trong veo rơi từ đáy mắt màu trà rớt xuống gương mặt trắng bệch của hắn, gò má Chu Lệ man mát, giọt nước đó thuận đà trượt xuống cằm hắn rồi biến mất tăm. Ninh An run run bã vai, Chu Lệ dời tầm mắt.
Ánh mắt thằng bé...Vô hồn.
"Ông chủ, bác sĩ tới rồi" quản gia Vương nói, ông đứng trước cửa phòng sau lưng ông có thêm một người khác.
Chu Lệ liếc mắt nhìn quản gia cùng nam bác sĩ trung niên bên ngoài gật đầu: "Ừm, vào đi"
Chu Lệ đứng lên, nhường vị trí cho bác sĩ, hắn sai người đem thảm lông đốt đi, dọn sạch mảnh vỡ thật cẩn thận. Vết rách mặc dù không quá sâu nhưng phải khâu lại vài mũi, bác sĩ Hà phải cho Ninh An uống thuốc lẫn tiêm thuốc. Lại dặn dò Chu Lệ một lúc lâu liền rời đi.
Ninh An ngồi trên giường, hai chân buông xuống, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn. Chu Lệ bưng chén cháo bước vào, hắn đặc xuống bên cạnh cậu lạnh nhạt nói: "Uống ít cháo đi"
Ninh An chuyển tầm mắt vào chén cháo hoa nóng hổi, cậu chậm chạp bưng lên vừa thổi nguội vừa uống từng muỗng một, Chu Lệ kéo cái ghế ngồi nhìn, sở dĩ nấu thuốc Đông y giải rượu vì Chu Lệ muốn Ninh An nếm chút khổ sở hiểu rõ nguy hại của rượu nhưng không ngờ vì chén thuốc Đông y của hắn Ninh An mới bị thương thành như vậy.
Chu Lệ có chút hối hận, vừa muốn mở miệng trách móc vài câu vừa ngậm chặt miệng của mình, cuối cùng hắn thở dài một hơi, giọng nói nhu hòa hiếm hoi vang lên: "Xảy ra việc gì?"
Ninh An ngậm cái muỗng ngẩn đầu nhìn hắn. Chóp mũi ửng hồng, gương mặt tái xanh, cặp mắt xinh đẹp giăng đầy tơ máu, cậu cười khẽ, nụ cười này trong mắt Chu Lệ như kim đâm vào lòng hắn, Ninh An chậm rãi kể ra: "Con vừa cầm chén thuốc dạ dày rất đau, con trượt tay nó rớt xuống bàn"
Chu Lệ bình tĩnh gật đầu: "Ừm, bệnh dạ dày của con chú sẽ lưu ý, con cần phải điều chỉnh mấy ngày, ăn uống đầy đủ không bỏ bữa, còn nữa...tránh xa thức uống có cồn. Nhớ chưa?"
Ninh An xì cười: "Con biết rồi, chú..." Lải nhải như con gà mẹ!!!
"Cười cái gì?" Chu Lệ bất mãn đáp.
Ninh An chợt ngồi thẳng lưng, nghiêm túc đem hai tay giữ chặt bả vai Chu Lệ: "Chú, chú nghe con nói này..."
Chu Lệ nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ninh An liền cứng ngắc cơ thể, hắn chậm rãi gật đầu, Ninh An rít sâu một hơi: "Chú, nếu con không phải là cháu ruột của chú thì sao?"
Biểu cảm trên mặt Chu Lệ rất bình thường, hắn nhìn Ninh An sau đó cười khẽ, cười lộ hàm răng trắng tươi, răng nanh đáng yêu lộ ra, tim Ninh An nhảy thót sống lưng lạnh run, Chu Lệ chống tay đứng lên, một tay đúc vào túi quần, một tay sờ đầu Ninh An: "Sẽ không, chính chú ôm con từ l*иg kín bệnh viện đi ra, chú từng sống cạnh con, chính chú đặc cho con cái tên Ninh An theo họ mẹ của con"
Chu Lệ và bố mẹ Chu từng sống ở Chu Trạch dưới một mái nhà, khi bố mẹ Chu mất, Chu Lệ đổi tên Chu Phỉ Thạch thành Ninh An chuyển về sống với ông bà ngoại, mười mấy năm sau vì thuận lợi vào học đại học nên cho phép cậu chuyển vào ở cùng hắn. Chỉ tiếc, chỉ tiếc Ninh An chính là Ninh An cậu không phải Chu Phỉ Thạch, cậu là đồ giả, từ đầu đến cuối đều lầm, lầm hết.
Ninh An lắc đầu ít điên cuồng lan ra đáy mắt: "Không, con không phải Chu Phỉ Thạch, con là Ninh An, là Ninh An!!!"
Chu Lệ mím môi, bàn tay trượt xuống xoa gáy của cậu, đầu ngón tay chai sần do luyện đàn để lại chà sát làn da Ninh An.
Cậu run lên. Cúi đầu xuống, Chu Lệ âm thầm quan sát biểu cảm gương mặt của cậu, linh quang trong mắt dần dần rút đi.
Mẫn cảm đến thế sao?
"Nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì gọi chú" Chu Lệ nói xong một câu thì bỏ đi.
"Chu tiên sinh" Ninh An vội vàn gọi.
Chu Lệ nhíu mài xoay người, hắn thường không để ý đến xưng hô nhưng ngẫm lại Ninh An gọi hắn là Chu tiên sinh, Chu Lệ, gọi còn thuận miệng hơn cái từ "chú" kia.
"Việc gì?" Hắn miễn cưỡng đáp.
"Chú, nếu chú không phải là chú ruột của con"
"Sẽ không, chú là chú ruột của con" Chu Lệ cắt lời cậu, hắn khẳng định chắc nịt. Ninh An ngẩn ngơ sau đó bậc cười khúc khích.
"Chú đừng hối hận, đừng hối hận đấy!"
"Không hối hận" Chu Lệ mỉm cười nói rồi rời đi.
Giá trị yêu thương 25...
...
Ha. Đồ con chó.