Làm Boss Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 7: Nghi Vấn Hào Môn 6

Edit + beta: Điệp Vũ Hóa Phong Lâm

- ------------------------------------------------------------------------

Trải qua một phen trò khôi hài, sắc mặt của Lý quản gia khó coi đi rất nhiều. Bất quá, hết thảy những gì tiệc cưới yêu cầu vẫn phải chuẩn bị hoàn thiện một lần nữa. Chỉ là bánh hỉ không kịp chuẩn bị nên chỉ có thể lấy điểm tâm bình thường đến ứng phó.

Lý quản gia nhìn chằm chằm mâm điểm tâm, trong mắt toàn là bất mãn.

Người chơi rất nhanh lại bị hầu gái gọi xuống dưới, tất cả mọi người đều tập hợp ở đại sảnh ngoại trừ nữ chủ nhân cùng Bạch Nhạc Thủy. Hai vị thiếu gia đã an tọa, Dung Tranh đếm đếm những vị trí còn dư ra, trừ bỏ vị trí chủ vị dành cho nữ chủ nhân, dư lại mười ba vị trí dành cho khách mời.

Mà người chơi bọn họ, trừ bỏ Điền Điềm đã bị đào thải ra, còn dư lại mười bốn người.

Nhân số không đúng.

Làm người chơi lâu năm, Tần Các cũng chú ý tới vấn đề này. Trước tiên hắn nhìn về phía mấy người mới phía sau, hỏi một câu: "Tất cả mọi người đều ở đây sao?"

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thiếu niên cao trung mặc đồng phục kia mở miệng nói: "Đại thúc cùng phòng với tôi chưa có trở về."

"Chưa quay về?" Tần Các hỏi, "Ông ấy đi đâu?"

"Ai biết được." Thiếu niên cao trung mặt không biểu tình trả lời, "Ông ta nói muốn đi tìm manh mối, hỏi tôi có muốn đi tìm manh mối với ông ta không. Tôi tối hôm qua mới đánh một trận đã đời, ngủ rất muộn, không có tinh lực." Nói xong còn ngáp một cái. "Đáng tiếc nơi này không có tín hiệu, chỉ có thể chơi offline, hy vọng ở thế giới song song có thể có Internet." Thiếu niên lấy di động ra lẩm bẩm nói. Đối với mấy thiếu niên nghiện lên mạng mà không có mạng để lên là một chuyện rất thống khổ.

Tần Các a một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa, tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống. Tần Các làm ra bộ dáng lãnh đạm, những người chơi mới kia mặt khác sẽ càng không quản sự sống chết của người chơi mới kia. Vẫn là câu nói kia, nếu thật sự không chết, vậy còn có ý nghĩa gì khi sợ hãi nữa cơ chứ.

Coi như là game thực tế ảo đi.

Đến đâu hay đến đó.*

Một nữ nhân ăn mặc thoáng khí nhìn thấy Tần Các ngồi xuống, lập tức bước nhanh đến vị trí kế bên hắn ngồi xuống. Đối với Tần Các lộ ra một nụ cười, thấp giọng nói: "Tần đại ca, em gọi là Tiêu Tiêu, em có thể hỏi anh một cái vấn đề được không?"

Tần Các nhìn về phía cô ta.

Tiêu Tiêu thấy hắn chú ý đến mình, trên mặt cũng không biểu lộ thần sắc không kiên nhẫn, chỉ thấy cô ta lại nhích về phía trước một chút, đem bộ ngực cao ngất cọ nhẹ cánh tay hắn: "Lúc trước em cũng từng chơi qua mấy trò chơi, hiện tại thì hầu như mấy trò chơi hiện giờ đều có những diễn đàn trò chơi hay liên minh linh ta linh tinh, nơi này không biết là có hay không ta, nếu về sau còn tiến vào phó bản, không biết là có thể tổ đội với nhau hay không nhỉ?"

Vấn đề này của cô ta làm rất nhiều người chú ý, Dung Tranh cũng dành ra một tai để nghe, tất cả mọi người lúc này đều quay đầu nhìn Tần Các.

Tần Các: "Rất ít người chơi chú ý tới vấn đề này."

Tiêu Tiêu thẹn thùng cười, chỉ có mình cô ta hiểu rõ chút tính toán nhỏ này của cô ta thôi.

"Có thể kết bạn, cũng có liên minh, tôi là một thành viên lâu năm trong liên minh. Phó bản có thể tổ đội. Chẳng qua tổ đội cũng sẽ giới hạn thành viên. Làm thế nào kết bạn hay tham gia vào liên minh, chờ đến khi ra khỏi phó bản mấy người sẽ biết. Lúc đó hệ thống sẽ nói cho mấy người." Tần Các nói.

Tiêu Tiêu: "Em có thể gia nhập với các anh không? Tần đại ca, em muốn đi theo anh mà ~" giọng cô ta trầm thấp, có tia sáng trong mắt lướt qua, mang theo ám chỉ sâu đậm.

Vừa vặn ngồi ở đối diện Tiêu Tiêu chính là vị nữ cường đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng ở cùng một phòng với Điền Điềm. Cô ta hừ một tiếng, đối với Tiêu Tiêu vô cùng khinh thường. Tiêu Tiêu chỉ cho cô ta một ánh mắt, không chút để ý ánh mắt khinh bỉ của đối phương.

Ở thế giới ban đầu Tiêu Tiêu chính là một "tiểu thư sân khấu",* loại ánh mắt này đã thấy nhiều.

*mình tra ko ra nghĩa của cụm này, theo mình nghĩ chắc là nó chỉ loại người hay giả vờ nũng nịu.

Muốn để ý những cái này thì cô ta căn bản sẽ không làm được cái nghề kia. Chỉ cần làm tốt, có một số thứ, nên vứt thì cứ vứt, Tiêu Tiêu vẫn luôn cho rằng là như vậy.

Tần Các đánh giá cô ta, hắn cũng đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương. Trong lòng cảm khái, nếu là hắn lúc trước chân ướt chân ráo mới bước vào trò chơi, chắc chắn hắn sẽ vì hành động nhào vào ngực của Tiêu Tiêu mà đắc ý vênh váo, nhưng mà hiện tại.......

Tần Các xa cách mà cười nói: "Liên minh hiện tại của chúng tôi cần xem thực lực, phải ít nhất thông qua phó bản năm lần, hơn nữa thành tích được đánh giá ít nhất phải A thì mới có thể gia nhập. Xét duyệt phi thường nghiêm khắc, người mới vào không được."

Tiêu Tiêu làm nũng nói: "Kéo em vào theo không được sao?"

Tần Các tiếc nuối cười nói: "Không được, tôi không có cái quyền hạn kia." Cho dù có đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không kéo một cái người có ý đồ ôm đùi người khác một cách rõ ràng như vậy vào.

Hệ thống có quy định cấp bậc liên minh cùng số người nhất định, cho nên tuyệt đối sẽ không có chỗ cho người đυ.c nước béo cò đi vào.

"Đánh giá hạng A?" Dung Tranh hỏi. "Làm sao để được đánh giá hạng A? Giải tìm bí ẩn sao?"

Tần Các cười gật đầu.

Dung Tranh còn đang muốn hỏi thêm thì nghe được tiếng bước chân trầm ổn truyền đến. Hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy, đúng là Tần phu nhân đang từ trên lầu xuống dưới.

Tần phu nhân thay một bộ váy đỏ thẫm đi tới, kiểu tóc tùy tiện đã được đổi thành một kiểu tóc tinh xảo hơn. Bà đeo một đôi bông tai hột xoàng, trên cổ đeo thêm một vòng cổ làm từ ngọc trai. Chằng sợ năm tháng lưu lại những dấu vết chân chim trên khuôn mặt, phong thái của bà vẫn có thể nhìn ra được từ khuôn mặt được bảo dưỡng kĩ càng kia.

Tần phu nhân thời trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.

Không chỉ có mỗi bà, hai vị công tử Tần gia đứng sát bàn giá trị nhan sắc cũng không có điểm nào chê được.

Thậm chí từ di ảnh của Tần đại thiếu gia đang được Tần phu nhân ôm trong tay cũng có thể thấy được đó là một người nam nhân phi thường anh tuấn, nụ cười ấm áp như ánh dương.

"Đáng tiếc." Nữ nhân đeo khăn quàng cổ màu trắng thấp giọng nói.

Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông có tướng mạo trông hơi xấu xí, gã đối với những lời này tỏ vẻ coi thường: "Vậy cô nguyện ý cùng hắn ta kết hôn? Một người chết?"

Cô trợn tròn mắt, thấp giọng nói: "Tôi chưa từng nói tôi sẽ gả." Cô chẳng qua chỉ nói một câu đáng tiếc mà thôi, người này có bệnh sao?

"Tôi thấy hắn cũng không giống thứ tốt lành gì." Nam nhân kia tiếp tục nói, gã nhìn về phía hai vị thiếu gia còn lại, ánh mắt không chút tốt lành gì cho lắm.

Nữ nhân choàng khăn quàng cổ kéo ghế dịch sang bên cạnh một chút, cách xa gã ra.

Đây chắc chắn là một loser, kẻ thất bại.

Tần phu nhân còn chưa đi xuống hết cầu thang, Lý quản gia liền đi lên phía trước đỡ nàng, thấp giọng nói: "Ngài có thể phân phó tôi đem ảnh chụp của đại thiếu tới mà."

Tần phu nhân lắc đầu, vuốt ve ảnh chụp trong tay: "Ta hy vọng có thể tự mình dắt tay thằng bé đi tham gia hôn lễ của nó. Lúc nhỏ nó từng nói, nếu một ngày nào đó nó kết hôn, thằng bé nhất định sẽ để ta tận mắt chứng kiến khoảnh khắc ấy."

Lý quản gia rũ mắt: "Đại thiếu gia ở trên trời linh thiêng, ngài ấy sẽ biết thôi."

"Đúng vậy." Tần phu nhân buồn bã nói, "Hy vọng như thế. Thanh Chước đâu?"

"Thiếu phu nhân sẽ ra ngay đây ạ." Lý quản gia nói, sau đó bảo nữ hầu cùng nam phó cùng nhau đi lên lầu.

Bạch Nhạc Thủy đang lăn lộn ở trong phòng thì đột nhiên cửa mở ra làm hắn giật mình. Hắn không thở phào nhẹ nhõm khi nhìn hai vị người hầu đi vào. Chỉ thấy trong tay nam phó cầm một sợi dây thừng, cậu ta mở miệng nói: "Đắc tội rồi, thiếu phu nhân." Sau đó chậm rãi tiến lại gần hắn.

Bạch Nhạc Thủy:!!!

Làm sao bây giờ, hắn nên trốn? Hay là cào người?

Hầu gái trừng mắt: "Bây giờ anh nói cái gì cô ta cũng nghe không hiểu đâu. Hắn ta đã sớm điên rồi, mau ra tay đi!"*

Ở đây hầu gái nói là /tha/, từ này vừa chỉ cả trai lẫn gái được nên ở đây mình đổi luôn.

Tay nam phó run rẩy: "Nhưng mà...... Làm như vậy không tốt lắm đâu? Nếu không cô làm đi? Rốt cuộc thì tôi vẫn là một nam nhân, đánh phụ nữ..... "

Hầu gái: "Nữ nhân cái gì? Đại thiếu phu nhân là nam!"

Nam phó há hốc mồm: "Hả?"

Hầu gái: "Anh không biết sao?"

Nam phó: "Tôi...... Tôi mới đến làm một tuần trước."

Hầu gái tựa hồ nhớ đến thứ gì đó, cô ta vội che đi một chút xấu hổ, vội vàng nói: "Ít nói lời vô dụng đi, tôi ở chỗ này cậu còn có thể làm được gì khác sao? Tôi thật ra cũng muốn thay một bộ hỉ phục cho hắn đây. Mặc mấy cái diễn phục này làm gì không biết nữa. Được rồi, mau động thủ đi, đừng để tam thiếu gia chờ lâu."

Nam phó ừ một tiếng, anh ta cẩn thận nhìn chằm chằm Bạch Nhạc Thủy, quả nhiên thấy được hầu kết không rõ ràng ở chỗ cổ bị che khuất. Lúc này anh ta mới nhẹ nhàng thở ra rồi yên tâm nhào tới.

Hết chương 7.

- ---------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam phó: Hôm nay làm việc này, tôi cũng rất muốn từ chối. Nhưng mà nhị thiếu gia nói, thời điểm trói thì trói chặt vào, làm tốt sẽ có hồng bao.

Bạch Nhạc Thủy: Mỉm cười nhẹ nhàng giơ ngón giữa hỏi thăm mẹ ngươi.