Tô Mạn chớp mắt rất nhanh, trong vô thức mà nuốt một ngụm nước miếng, bên tai cũng mơ hồ mà ửng hồng lên.
Nghe thấy tiếng của Tô Mạn, người đàn ông buông ly rượu xuống, bình tĩnh buộc dây áo lại.
Cảnh xuân lập tức bị hắn đóng lại.
Vô cùng đáng tiếc.
Cô vội vàng đến quên cả dép.
“Trên đất rất lạnh.” Tô Yến nâng cái nách nhẫn nhụi của cô, bế cô lên một cái dễ dàng, đặt cô lên quầy rượu, tiện tay lấy một miếng khăn giấy ướt, kiên nhẫn mà lau chân cho cô.
Sau đó, dịu dàng dùng bàn tay của mình ủ lấy bàn chân chân nhỏ lạnh cóng kia.
Lại một tia sét giáng xuống.
“Oành——”
Tiếng sấm xuyên qua tai, tựa như tiếng của một quả bom vô cùng mạnh đang nổ tung ở nơi cách đó không xa.
Chân nhỏ trắng hồng co rụt lại, ngón chân mảnh khảnh cũng vì sợ hãi mà cuốn lại.
“Con không ngủ được.” Tô Mạn nhào vào l*иg ngực Tô Yến, giọng nói vô cùng mềm mại.
Tô Yến vươn tay chỉnh sửa tóc cô, chỉ thấy mái tóc đen nhánh của cô đang dán vào gưong mặt nhỏ tinh xảo, hàng mi dài run rẩy lộ ra sự sợ hãi, dài đến mức nó còn in xuống một bóng cong dưới mí mắt.
"Uống thêm một ly sữa nữa nha?” Tô Yến dỗ dành cô.
“Sữa bò cũng không phải thuốc ngủ. Ba ba mới là thuốc ngủ của con."
Whiskey và sữa bò, cô chắc chắn chọn Whiskey, chỉ là ba ba không cho cô uống mà thôi.
“Lần sau không được đi chân trần nữa” Tô Yến nói.
"Con muốn vậy đó.” Tối nay hình như Tô Mạn đặc biệt cố chấp.
Cô đi chân trần, hắn sẽ lập tức ôm cô, cô thích cái ôm rộng lớn ấm áp của hắn, đương nhiên sẽ không đồng ý rồi.
"Khuya rồi, bảo bối.” Tô Yến bất đắc dĩ, hai tay mạnh mẽ vòng qua đôi chân trơn nhẵn xinh đẹp của cô, bế thẳng cô lên như khi còn nhỏ.
Không phải bế công chúa, mà là quốc vương ôm công chúa.
"Con muốn ngủ ở phòng của ba ba.” Tô Mạn ôm lấy cổ hắn, "Có sấm sét, con sợ ngủ một mình.”
Vào những lúc Tô Yến đi công tác, Tô Mạn đều ngủ trong phòng hắn, ngửi được mùi hương khiến người yên tâm quen thuộc, cô mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tối qua, khi cô vùi gương mặt nho nhỏ của mình vào gối đầu mềm mại của ba ba, chợt phát hiện mùi hương của ba ba đã nhạt đi.
"Được.” Người đàn ông đồng ý.
Tô Yến ôm con gái bước lên cầu thang làm bằng đá cẩm thạch, bước chân vững vàng mà thong thả, "Thi có tốt không?”
Tô Mạn vùi vào l*иg ngực của hắn, chỉ lo nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của người đàn ông, đầu lưỡi nhỏ mềm mại hồng hào khẽ liếʍ môi một cái.
Cô rất muốn cắn một ngụm lên xương quai xanh của ba ba.
Vì sao lại mê người như vậy.
Giống như một quả đào mật mọng nước hấp dẫn tầm mắt của cô.
"Vẫn thế ạ.” Tô Mạn trả lời qua loa.