Sau Khi Ly Hôn, Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngước Nhìn

Chương 5: Kinh Tâm Động Hồn

Anh đã quen vẻ ngoài dịu dàng và ít nói của Tô Hoạ, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô bối rối, giống như một chú mèo con đang sợ hãi.

Cố Bắc Huyền cảm thấy mới lạ.

Anh nhếch khóe môi cười trêu chọc cô: "Em tự chui vào, đẩy ra cũng không được."

Tai Tô Hoạ đỏ lên: "Không thể nào."

Anh càng cười to hơn: "Lần sau anh sẽ dùng điện thoại di động ghi lại, để em không chối.”

Tô Hoạ vô cùng xấu hổ.

Cô nhanh chóng quay lưng lại, nhặt chiếc áo sơ mi trên chiếc bàn cạnh giường, mặc vào.

Trong lúc hoảng hốt, cô không để ý rằng mình đã cài nhầm cúc áo.

Nhìn dáng cô mảnh mai trong bộ quần áo.

Trong đầu Cố Bắc Huyền hiện lên bộ dáng cô ngủ tối qua như nào.

Không biết cô mơ thấy chuyện đáng sợ như nào, mà cô cuộn lại, run rẩy.

Anh ôm cô vào lòng, vỗ về dỗ dành nhưng cô lại nhắm mắt lẩm bẩm hai từ: "Anh A Nghiêu.”

Anh không nhỡ rõ đây là lần thứ mấy.

Phải yêu như nào, mới niệm niệm không quên như vậy?

Anh cử người điều tra A Nghiêu rất lâu, nhưng không tìm thấy gì.

Lần trước hỏi cô, cô cũng không trả lời.

Không nói, là sỉ nhục anh, nói rồi, càng nhục.

Nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, Cố Bắc Huyền cầm lấy đồng hồ đeo lên cổ tay, tùy ý nói: "Tối có lẽ muộn anh mới về, em giúp anh tìm cớ rồi nói với bà."

Tô Hoạ tạm dừng cài cúc áo.

Biết anh về rất muộn, là anh định tới bệnh viện với Sở Toả Toả.

Cô ấm ức đến sắp khóc, trong lòng khó chịu như kim châm.

Trong một khoảng thời gian dài.

Lúc này cô mới lên tiếng: “Chuyện ly hôn, em sẽ cố gắng thuyết phục bà nội, ấm ức anh rồi.”

Cố Bắc Huyền nhìn cô đầy ẩn ý: “Cũng ấm ức em rồi."

Sau khi ăn sáng, người lái xe của nhà cổ đưa cô tới Cổ Bảo Trai.

Đó là một ngày bận rộn.

Khi đến giờ nghỉ làm.

Tô Hoạ nhận được cuộc gọi từ tài xế: "Thiếu phu nhân, xe của tôi bị một người ay rượu đâm phải. Tôi phải đợi cảnh sát giao thông xử lý. Cô có thể bắt taxi quay về được không?"

"Được."

Tô Hoạ bước ra khỏi phố đồ cổ với chiếc túi trên lưng.

Ngay khi cô vừa rẽ vào một góc phố, hai người đàn ông đuổi theo, chặn đường cô lại.

Một người cao gầy nói: "Là Tô Hoạ sao? Mời đi theo chúng ta."

Tô Hoạ cảnh giác nhìn hai người họ.

Hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, buổi tối đeo kính râm, thần sắc khả nghi, trên người tản ra mùi tanh.

Cô hốt hoảng hỏi: “Đi đâu?”

Người đàn ông cao gầy nói: "Có bức tranh cổ cần cô phục chế. Cô yên tâm, chúng tôi không có ác ý, giá cả sẽ tùy theo giá thị trường."

Tô Hoạ thở phào nhẹ nhõm: "Đưa bức tranh tới cửa hành tôi làm việc đi.”

Một người đàn ông đầu trọc khác nhướng mày nói: "Nói nhảm làm gì, trực tiếp dẫn đi."

Khi Tô Hoạ nghe thấy thế, cô vắt chân lên chạy.

Còn chưa đi được vài bước, cô đã bị người đàn ông đầu trọc c nắm lấy cánh tay, kéo vào một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường.

Xe khởi hành.

Người đàn ông cao gầy lấy điện thoại di động từ trong túi xách của cô ra, nói: "Gọi điện thoại cho người nhà, nói đi chơi với bạn vài ngày, không cần họ lo lắng."

Tô Hoạ vô thức muốn gọi điện thoại cho Cố Bắc Huyền, nhưng sau đó nghĩ, anh phải đến bệnh viện để chăm sóc Sở Toả Toả, làm gì rảnh để ý tới cô?

Nên cô sóc gọi cho mẹ.

Để người đàn ông cao gầy tìm số mẹ.

Sau khi kết nối.

Tô Hoạ nói: "Mẹ, con đi chơi với bạn vài ngày, mẹ bị tiểu đường, nhớ uống thuốc hạ đường huyết đúng giờ..."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông cao gầy đã tắt điện thoại đi.

Anh ta lấy ra một miếng vải đen, bịt mắt Tô Hoạ.

Chiếc xe lái một lúc lâu, mãi cũng dừng lại.

Tô Hoạ được đưa đến một tòa nhà nhỏ cũ kỹ.

Leo cầu thang lên tầng ba.

Mở cửa ra, ở giữa có một chiếc bàn lớn màu đỏ, trên bàn đặt một chiếc két sắt.

Người đàn ông cao gầy bước tới mở két lấy bức tranh ra.

Bức tranh dài khoảng một mét rưỡi, đã rất cũ, tranh bị hư hỏng nặng, nhiều chỗ thiếu ý hoạ ý, cần phải vẽ lại.

Tô Hoạ nhìn chằm chằm vào bức tranh, phong cách rất u sầu, sâu lắng, tao nhã, phong phú.

Trên bức tranh, là những đỉnh núi nguy hiểm sừng sững, hùng vĩ, xinh đẹp, núi nhấp nhô, uốn lượn, rừng cây rậm rạp, có thể nhìn thấy một vài túp lều tranh ở chỗ sâu trong lòng núi.

Cô nhận ra đây là tranh ẩn cư “Tứ đại danh họa của triều đại nhà Nguyên”-Vương Mông.

Bức tranh đắt nhất của Vương Mông đã từng được bán với giá cao ngất trời là bốn trăm triệu nhân dân tệ.

Nếu phục chế được bức này, ít nhất có giá hàng chục triệu đồng.

Chẳng trách hai người này mạo hiểm đưa cô tới đây.

Không mang tới cửa hàng, lại muốn cô phục chế, có nghĩa lai lịch bất minh, nếu không phải trộm, chính là đào từ cổ mộ.

Người đàn ông cao gầy hỏi: "Cô Tô, muốn sửa xong bức tranh này mất bao lâu?"

"Bức tranh tương đối lớn, bị tổn hại nghiêm trọng, thiếu hoạ ý nghiêm trọng, ít nhất phải nửa tháng."

"Được, cần công cụ và tài liệu gì, cô viết ra, chúng tôi đi chuẩn bị."

Tô Hoạ cầm bút lên, viết lên giấy rồi đưa cho họ.

Người đàn ông cao gầy nhận rồi nói: "Chúng tôi đi chuẩn bị, cô nghỉ ngơi đi."

Tô Hoạ gật đầu.

Hai người đi ra ngoài, khóa cửa từ bên ngoài "cạch" một tiếng.

Tô Hoạ nhìn xung quanh.

Căn phòng này có phòng tắm, giường, bàn ghế, đồ ăn, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước.

Cách cửa sổ không xa có dãy núi nối tiếp nhau, phong cảnh hoang vắng xa lạ, lờ mờ có thể thấy được ngọn đèn lẻ tẻ, có lẽ có xa thành thị.

Bụng cô cồn cào vì đói.

Tô Hoạ cầm một gói mì ăn liền, mở ra ăn vài miếng, uống vài ngụm nước.

Tắm rửa xong xuôi, cô lên giường nằm.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ lùng, nhưng cô không tài nào ngủ được.

Cô biến mất, không biết Cố Bắc Huyền có lo lắng không?

Chắc là không.

Trong mắt anh chỉ có Sở Toả Toả, không chừng anh còn đang trong bệnh viện với cô ta.

Nghĩ đến bộ dáng anh vội vàng chạy đến bệnh viện khi nghe tin Sở Toả Toả tự sát, trái tim Tô Hoạ như chất đầy đá, cô đau đớn.

Lật đi lật lại, tới nửa đêm vẫn không ngủ được.

Trằn trọc mãi đến nửa đêm cô vẫn chưa buồn ngủ.

Cô đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Đột nhiên, có tiếng động từ bên ngoài.

Cô áp tai vào khe cửa, nghe thấy người đàn ông cao gầy hét lớn: “Đầu trọc, mày làm gì thế?”

Đầu trọc nói thầm: "Tao không ngủ được, tới xem cô ta có ngoan không. Mày nói xem cô ta chỉ là một cô gái, có thể phục chế bức tranh này không? Món hàng mấy trăm tỷ mà bị hỏng, lão đại sẽ trách tội.”

"Lão đại cử người nghe ngóng rồi, ông ngoại cô ấy là "bậc thầy phục chế" Tô Văn Mại, dạy cô ấy từ nhỏ đến lớn. Có tin đồn rằng hầu hết những bức tranh mà ông ấy phục chế đều có bàn tay của cô gái này."

“Vậy thì tao yên tâm.” Đầu trọc cười nói: “Trông cô ấy khá linh động, mày không có chút ý nghĩ nào à?”

Người đàn ông cao gầy mắng: "Bỏ suy nghĩ đó đi, phục chế mới quan trọng. Đợi bán xong, chia tiền, mày muốn bao nhiêu cô mà không được?”

“Tiêu tiền tìm phụ phụ nữ, nghìn người đều làm, có thể so với cô ấy? Đợi phục chế xong, tôi động tay được không? Trông xinh quá, vừa trắng vừa ngon, mắt to long lanh, nhìn mà tao ngứa râm ran khắp người."

Người đàn ông cao gầy im lặng một lát, nói: "Được, nhưng trước khi phục chế xong, không được động vào cô ấy."

"Biết rồi.”

Tô Hoạ thấy ghê tởm.

Quả nhiên vật họp theo loài!

Nghe thấy tiếng hai người họ đi xa, cô dừng sức kéo tay nắm cửa.

Cửa bị khóa, không thể mở được, không có dụng cụ nào để cạy khóa.

Cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, đây là lầu ba, bên dưới là sàn bê tông, nhảy cửa sổ thoát ra ngoài là điều không thực tế.

Huống chi, trong sân có một con chó sói lớn, cô mà chạy, chó sẽ sủa.

Chỉ đành hy vọng vào ngoại ứng.

Trên đường đến đây, khi người đàn ông cao gầy nhờ cô gọi điện cho mẹ, cô dặn mẹ uống thuốc hạ đường huyết đúng giờ, là nhắc bà, cô đang gặp nguy hiểm, vì mẹ không bị bệnh tiểu đường.

Không biết bà có nghe được không?

Ngày hôm sau, Tô Hoạ bắt đầu rửa tranh, rửa xong là tách tranh.

Làm như thế ba ngày.

Thấy ngày sửa bức tranh đang đến gần, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Buổi tối cô ngủ không ngon, đêm khuya mấy lần nghe thấy tiếng bước chân của người đầu trọc lảng vảng ngoài cửa.

Nửa sau đêm hôm đó, cô mới chợp mắt.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng chó sủa bên ngoài, cùng với tiếng bước chân vội vã.

Tô Hoạ nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Cánh cửa bị đẩy ra phát ra tiếng cọt kẹt, người đàn ông cao gầy xông vào, nắm lấy cổ tay cô bước ra ngoài, người đầu trọc cất tranh.

Vừa tới cửa, một đám người xông lên trên.

Người đàn ông đi đầu mặc đồ đen, cao lớn, đẹp trai, đôi mắt sâu, lông mày dậm, chính là Cố Bắc Huyền.

Theo sau là một nhóm cảnh sát được trang bị đầy đủ.

Sự kinh ngạc trong lòng Tô Hoạ dâng trào như sóng thần.

Cô không thể tin vào mắt mình.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, run rẩy hỏi: "Thật sự là anh sao? Bắc Huyền."

“Là anh.” Cố Bắc Huyền nhấc chân sải bước đi tới, người đàn ông cao gầy kéo cô chạy về phía cửa sổ.

Tô Hoạ còn chưa kịp phản ứng, trên cổ cô đột nhiên xuất hiện một con dao.

Người đàn ông cao gầy kề dao vào cổ cô, hét vào mặt cảnh sát: "Bỏ súng xuống! Lùi lại! Nếu không tôi sẽ đâm chết cô ta!"

Lưỡi dao đâm vào da thịt cô, Tô Hoạ ù tai, hoa cả mắt vì đau.

Cố Bắc Huyền nắm chặt tay, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, nén giận nói: "Mau bỏ súng xuống! Ra ngoài!"

Cảnh sát trao đổi ánh mắt với anh,tất cả họ đều cúi xuống đặt súng xuống đất trước khi lùi lại.

Tên đầu trọc đá khẩu súng vào góc.

Người đàn ông cao gầy đẩy Tô Hoạ lên bệ cửa sổ: "Nhảy đi!"

Tô Hoạ hai tay nắm lấy khung cửa sổ không dám nhảy, đây là tầng ba, nhảy xuống nếu không chết cũng tàn phế!

"Nhảy đi! Không chết được!" Người đàn ông cao gầy mất kiên nhẫn, nắm lấy cánh tay cô nhảy xuống.

Trong nháy mắt, một tiếng súng đột nhiên vang lên, tiếng hét lập tức vang vọng bầu trời đêm!