An Dĩ Hạ mở choàng mắt liền nhìn thấy một ngọn đèn dầu đang đung đưa trên đỉnh đầu , một giọng nói khàn khàn vang lên. Âm thanh ấy giống như tiếng chói tai khi giày ma sát trên cát sỏi, khiến cả người cô lập tức nổi da gà.
“Thế nào? Nói hay không….”
Âm thanh kia giống như của kẻ biếи ŧɦái trong phim kinh dị mà An Dĩ Hạ xem hồi còn nhỏ. Cô không nhịn nổi mà rùng mình. Hành động ấy như là lấy lòng người vừa nói chuyện, hắn khẽ cười, cầm đi ngọn đèn dầu. Lúc này An Dĩ Hạ mới dần thấy rõ mặt hắn.
Một vết sẹo kéo dài từ mắt trái đến tận cằm của người đàn ông khiến khuôn mặt vốn đã xấu xí của hắn ta càng trở nên hung tợn hơn! Hắn trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, trong tay cầm một con dao sắc bén, màu đỏ trên dao làm cô nhức cả mắt.
Lúc này, An Dĩ Hạ mới ý thức được mình đang bị trói ở trên ghế, hay tay bị còng sau lưng ghế, còn hai chân thì bị trói chặt vào chân ghế. Hơn nữa, khắp người cô toàn là vết thương, giống như bị con dao trước mặt cắt vào! Lúc mới tỉnh lại cô còn chưa kịp phản ứng, hiện tại toàn thân đau đớn tột cùng, chỉ cần thở thôi cũng làm cho cơn đau thêm trầm trọng hơn. An Dĩ Hạ cắn răng, ngẩng đầu nhìn xung quanh…
Trái phải đều là vách tường, trước mặt là những song sắt giống trong nhà giam. Bên ngoài cánh cửa đang đóng kín, có vài người đàn ông mặt quân phục và khẩu súng đeo bên hông.
Nơi này là … nhà tù?
Đồng tử co rụt lại, An Dĩ Hạ cắn răng. Trong đầu phẫn nộ tìm kiếm tung tích người nào đó: "Tiêu Bình! Tình huống này là sao? Mau giải thích rõ ràng cho tôi!"
Một giọng nói non nớt điềm mỹ vang lên: "Chủ nhân, đây là người đại diện của ngài ngày hôm qua giúp ngài tiếp diễn! Ngài sắm vai Dương Mai, một tên gián điệp đã thu hoạch tình báo thành công nhưng lại bị kẻ thù bắt được... Ngài bị người nghiêm hình tra tấn nhưng vẫn kiên trinh bất khuất mà cự tuyệt không giao ra tình báo! Cuối cùng ngài bị quân định đánh tới chết nhưng sự hy sinh của ngài lại giúp quân ta thắng một trận chiến đầy vẻ vang! Về sau trong sách lịch sử còn viết hẳn một đoạn văn ca ngợi dành riêng cho ngài đấy.”
Tiểu Bình Tử vừa nói như vậy, An Dĩ Hạ liền nhớ ra!
An Dĩ Hạ là một nữ sinh viên bình thường, năm nay học năm ba, trong nhà cũng có ít tiền. Bởi vì chuyên ngành cô học là biên kịch nên lúc nghỉ hè nhàm chán cô liền vào thực tập trong một đoàn phim nhờ mối quan hệ, cũng chính là phim chiến tranh “Đuôi phượng điệp”. Cô làm trợ lý chạy mấy việc lặt vặt. Vốn dĩ chỉ muốn tới đoàn phim để quan sát thuận tiện tìm linh cảm cho câu truyện mới của cô về giới giải trí. Không nghĩ tới diễn viên sắm vai Dương Mai xảy ra chuyện không thể tới đoàn phim, đối diễn với Dương Mại lại là ảnh đế Trang Cảnh Ngọc. Trang ảnh đế cân nhắc cũng chỉ có thể dành ra mấy ngày để làm với đoàn phim của bọn họ. Bọn họ căn bản là không có khả năng vì một vai phụ cỏn con mà để Trang Cảnh Ngọc chờ đợi.
Cố tình nhân vật Dương Mai này chỉ là một vai phụ nhỏ bé xuất hiện không đến năm phút đồng hồ, nhưng vì cô là nhân vật lịch sử, cần phải chăm chút thật tốt, không thể tùy tiện tìm thế thân làm cho qua. Ít nhất cũng phải giống trong lịch sử miêu tả, dung mạo xinh đẹp kinh người, khiến cho thời điểm quân nhân bức cung thiếu chút nữa đã bị mỹ nhân kế làm cho không thể xuống tay. Bọn họ cho dù không tìm được người thanh thuần gợi cảm như trong sách ghi lại thì ít nhất cũng phải tìm được một mỹ nhân…
Nhưng thời gian nhân vật này xuất hiện thực sự không nhiều lắm, lại còn là một vai diễn pháo hôi cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn, thù lao đóng phim cũng không nhiều lắm. Bởi vì là nhân vật trong lịch sử chân thật đã từng xuất hiện, nếu diễn không tốt sẽ bị người mắng...
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn đoàn phim không tìm thấy người. Mà đang trong thời điểm rối rắm, đạo diễn đột nhiên thấy được An Dĩ Hạ...
An Dĩ Hạ lớn lên thực sự rất xinh đẹp, lúc trước, khi cô đến đoàn phim mọi người đều cho rằng cô là diễn viên mới tới, không nghĩ chỉ là một người trợ lý, lại còn là một trợ lý của trợ lý đạo diễn ...