Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 9

Dịch: Miella

Vốn là giọng hai người phụ nữ to nhỏ mắng nhau, nhưng Tần A Nam vừa dứt lời, một người đàn ông đã lớn tiếng xen vào: "Đồ khốn kiếp! Tìm cái gì mà tìm, mày dám bước qua sân thử xem tao có đánh gãy cái chân chó của mày không! Nếu còn dám làm ầm lên nữa, đêm nay tao sẽ thiêu chết mày trong nhà, mày có dám hay không?"

Bên cạnh lập tức yên tĩnh, sau đó tiếng khóc uất ức của Tần A Nam vang lên, chỉ im lặng khóc chứ không dám mắng thêm.

Tần Nguyệt Trân đẩy cánh cửa chỉ cách nhà mình hai ba mét ra, bước vào nhà Tần A Nam, lớn tiếng nói: "Chú hảo Nam, đừng sợ, dì cứ qua đại đội nhờ người ta đến cục công an công xã báo án, chỉ cần bảo là dì bị mất thịt, còn bị người ta đe doạ thiêu chết! Người trộm cắp, đe dọa người khác đều đáng kiện đáng bị bắn, cháu làm chứng cho dì! Xem ai doạ ai!"

Tần A Nam không quá lớn tuổi nhưng đầu bạc sớm, lúc này đã đầy tóc hoa râm, khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, uất ức không chịu nổi.

Vừa nghe thấy tiếng nói cô ấy lập tức quay đầu lại, chỉ trông thấy Tần Nguyệt Trân gầy yếu đang đứng phía sau cửa bếp, cơ thể thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trong sân, không hề sợ hãi dao động.

Người đàn ông trong sân chính là anh họ của Tần A Nam —— Tần Thuật, lúc này cũng kinh ngạc nhìn Tần Nguyệt Trân, nhất thời không thể tin vào mắt mình, đây không phải là Tiểu Trân ở sát vách sao? Làm sao... làm sao cô lại trở nên hung dữ như vậy?

Tần Thuật ngây ra một lúc, sau đó tiến lên mấy bước, đứng ở cửa phòng bếp nhà Tần A Nam, giơ tay với Tần Nguyệt Trân: "Mắc mớ gì tới mày? Mày qua đây làm gì? Còn không mau cút về nhà đi, cẩn thận tao nói cho mẹ mày biết, đánh chết mày!"

Tần Nguyệt Trân chẳng những không lùi bước mà còn sải bước đi lên, bảo vệ Tần A Nam cao hơn mình một cái đầu phía sau lưng, dùng lời lẽ chính nghĩa nói với Tần Thuật: "Vốn dĩ không phải việc của tôi, nhưng chẳng phải *** đã nói, trong đất nước xã hội chủ nghĩa luôn có những kẻ phản động, lợi dụng mâu thuẫn nội bộ nhân dân, châm ngòi ly gián, gây rối, ý đồ thực hiện âm mưu sao."

"Tôi thấy các người không những luôn mồm nhắc đến loại tư tưởng phong kiến chú hảo Nam khắc chồng, còn đe doạ đòi thiêu chết dì ấy, vậy chẳng phải các người đang có khuynh hướng cho bọn phản động gây rối, mất đoàn kết bần hạ trung lưu sao? Làm sao tôi có thể đứng nhìn được? Hay các người muốn về phe phản động, không muốn tôi ngăn chặn đây?"

"...!"

Tần Thuật năm nay hai mươi chín tuổi, chưa học hết tiểu học, cũng không biết chữ nhiều, nhưng từ khi Hoa Hạ kiến quốc đến nay, trong vận động xã hội sôi nổi, vẫn có một chút nhận thức chính trị cần thiết!

Ông ta không biết những gì Tần Nguyệt Trân nói có đúng hay không, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô, nghe thấy tên của vĩ nhân đó, cộng thêm những lời nói đặc biệt có văn hoá, lập tức câm nín không dám cãi lại, sững sờ nhìn Tần Nguyệt Trân.

Bản thân Tần Nguyệt Trân cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ nhớ bà ngoại đã từng nói, những chuyện trong lịch sử đều có thể cầm cách mạng ra giải quyết, phàm là danh ngôn trích dẫn đều có thể chụp mũ cách mạng giải quyết, người đuối lý sẽ không dám lên tiếng, hôm nay cô bắt chước lời bà ngoại nói bập bẹ vài câu, cũng không biết là có ích lợi gì không.

Sự thật đã chứng minh, rất có ích.

Tần Thuật thậm chí còn không thể lặp lại mấy câu Tần Nguyệt Trân vừa nói, lúc này miệng há ra ngậm vào mấy lần, cứng cổ nói: "Phản động cái gì! Dù sao cũng không phải việc của này, người nhà chúng tao đang nói chuyện, mày cút đi."